Tôi viết bài thơ “Đành Nợ Anh Thôi” để kể về chuyện tình của một cô gái bất hạnh mà tôi quen biết.
Vừa bước vào tuổi trăng tròn cô gái ấy đã biết cuộc đời cô sẽ gặp rất nhiều chông gai vì những căn bệnh cô ấy mắc phải, và cô đã suy tính rất nhiều về tương lai. . . Cô đã nghĩ rằng mình chẳng nên yêu ai, cũng chẳng nên lập gia đình vì điều ấy sẽ gây ra rất nhiều hệ lụy. Những chàng trai theo đuổi cô không được cô đáp lại cho rằng cô kiêu căng, vô cảm; cô chỉ âm thầm buồn cho số phận. Nhưng rồi chẳng phải một mẫu người trong mộng của cô, chẳng phải một chàng trai lém lỉnh mà lại là một họa sĩ ít nói đã làm cô xiêu lòng. Họ đi đến quyết định hôn nhân, hai bên gia đình đều vui vẻ. Thế nhưng cô gái lại lo sợ cho tương lai làm vợ sẽ không bền, mặc dù chàng trai hết sức thuyết phục cô rằng anh đã suy nghĩ rất kỹ về quyết định của mình.
Cái ngày ấy đáng nhớ cho cả hai người, khi chàng họa sĩ nghèo hớn hở khoe với bạn gái mình: “Anh đã để dành được một số tiền để chúng mình tổ chức đám cưới!”. Cô gái ấy lạnh lùng trả lời chàng trai rằng: “Em và anh phải chia tay nhau thôi, vì chúng mình chẳng hợp nhau!” Cô gái đau đớn trong lòng khi nhìn thấy bộ mặt đỏ gay của người yêu, vì tức tối và vì chẳng thể hiểu nổi tại sao cô gái lại thay đổi nhanh chóng đến vậy. . . Họ còn gặp nhau nhiều lần sau đó nhưng chẳng bao giờ cô gái nói cho chàng họa sĩ biết tại sao cô ta đã rút lui.
Cho đến một ngày kia, sau hơn bốn năm chờ đợi, chàng trai đã đi suốt 30km để nói với cô đúng có một câu: “Anh nhớ em ghê lắm!”, cô gái không trả lời chỉ nhìn chàng trai với ánh mắt biết ơn. Và đó cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau. Kỷ vật cô vẫn còn giữ về chàng họa sĩ ấy là một bức tranh trừu tượng, cô chẳng hiểu lắm về tranh nhưng cô vẫn nhận ra nét buồn của chàng họa sĩ khi vẽ bức tranh này. . .
Cô gái ấy biết rằng với phép hôn phối, người họa sĩ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô dù cô có tàn tạ đến đâu chăng nữa. Nhưng điều cô lo sợ nhất là họ sẽ có một đứa con cũng bệnh hoạn như cô. Cô cũng chẳng muốn người yêu của mình sẽ bị trói buộc trong ngục tù của thiếu thốn, bệnh tật và đau khổ mà cô biết không thể nào tránh khỏi. Với kinh nghiệm sống ấy, cô nhận ra tình yêu lứa đôi là một hồng ân lớn lao mà Thượng đế đã rộng ban cho con người. Cô thường ứa nước mắt tiếc cho những cặp yêu nhau, những cặp vợ chồng đã gẫy đổ chỉ vì những lý do vật chất tầm thường. Cô tiếc cho họ bao nhiêu, cô lại càng thương cho những người con gái có hoàn cảnh giống cô bấy nhiêu. Dù sao cô cũng cảm thấy hạnh phúc vì Chúa đã cho cô được nếm thử những hương vị của tình yêu đôi lứa. . .
Tôi kể câu chuyện này với mong muốn người ta hiểu rằng: Con người sẽ hạnh phúc khi bản thân họ biết yêu và biết hy sinh cho tình yêu. Chẳng biết cô gái kia đã đổ bao nhiêu nước mắt cho cuộc tình ngang trái của mình, chỉ hy vọng thời gian đã xóa tan được nỗi đau ấy. Còn các bạn, hãy nên trân trọng khi mình có một người bạn đời, vì không phải ai ai cũng có được điều đó. Hãy học cùng Thiên Chúa vì Người là tấm gương vĩ đại cho chúng ta, Người đã yêu và đã chết trên thập tự cho tình yêu của Người!
ĐÀNH NỢ ANH THÔI
Kể đã lâu rồi em nợ anh
Nợ lời hứa hẹn sẽ yêu anh
Nợ tình chung thủy anh thề ước
Một mảnh trăng non chẳng vẹn tình
Kể đã lâu rồi em nợ anh
Nợ vòng tay ấm lúc phong phanh
Nợ anh ánh mắt nhìn âu yếm
Nợ cả nụ hôn lúc tỏ tình
Kể đã lâu rồi em nợ anh
Nợ vì em đã chẳng song hành
Phải chăng anh nghĩ đời đen bạc
Người ấy anh yêu đã phụ tình
Kể đã lâu rồi em nợ anh
Sóng đời xô dạt vẫn loanh quanh
Thuyền em sông nước mười hai bến
Em phải chống chèo dẫu mỏng manh
Cũng vì em sợ để anh yêu
Anh sẽ truân chuyên lận đận nhiều
Sẽ phải cùng em qua thác lũ
Vì em anh sẽ khổ trăm chiều
Cũng vì em sợ để anh yêu
Anh phải cùng em mỗi sáng chiều
Vất vả anh mưu cầu cuộc sống
Còn đâu khí phách của người yêu
Cũng vì em sợ để anh yêu
Anh sẽ xót xa phận diễm kiều
Cuộc sống chôn anh vào ngục tối
Tình yêu đâu đáng phải tiêu điều
Cũng vì em sợ để anh yêu
Trăng khuyết trên cao cũng sẽ kêu
Hãy để tình yêu còn lãng mạn
Em về vò võ bến hoang liêu
Đành nợ anh thôi dù lỡ yêu. . .!
21/7/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét