Thứ Tư, 28 tháng 7, 2021

CÁI BẮP CẢI NỞ HOA

Trưa ngày hôm qua, em dâu tôi ra trước sân thì nhìn thấy một túi đựng bắp cải treo ở cổng. Chuyện lạ như vậy nay đã trở thành chuyện rất đỗi bình thường ở Sài-gòn. Tôi không ngờ chuyện đó cũng đến với gia đình tôi, vì bản thân tôi trong những ngày qua luôn cảm thấy áy náy rằng: mình chẳng giúp gì được cho đồng bào mình nay lại có người giúp đỡ tới tận nhà, trong khi ngoài kia vẫn còn có biết bao người rơi vào cảnh đói kém lầm than! Mấy hôm trước gia đình tôi cũng đã nhận được một bịch tàu hũ, là món ăn hằng ngày mà đã nhiều ngày tôi không được ăn. Hôm nay trong nhà chẳng còn rau xanh thì lại có bắp cải. Niềm vui trong tôi chợt nở hoa, dẫu rằng không gian đang bước vào đầu thu ảm đạm, tôi cảm thấy chưa bao giờ tình yêu thương giữa con người với con người nở rộ và đẹp như lúc này!

  Lạy Chúa, Chúa là Đấng giàu lòng từ bi và hay thương xót, xin cho nhân loại chúng con mau chóng thoát khỏi nạn dịch; và xin Chúa hãy để cho những cái bắp cải luôn nở hoa giữa lòng cuộc đời này, Chúa nhé! 

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2021

VẪN CÒN PHƯƠNG ÁN B

Thế là đã trải qua ngày thứ hai, tôi và em gái “training” cho mẹ chích insulin. Em gái tôi vì là F1 nên đứng từ xa để giám sát các bước, tôi thì chuẩn bị chai thuốc insulin, bông gòn và alcool, mẹ tôi chích vẫn còn ngượng tay lắm, nhưng hôm nay đã khá hơn hôm qua. Nhớ sáng hôm qua, khi tôi hỏi mẹ: “Bây giờ Tuyền cũng phải cách ly 14 ngày, mẹ chích insulin cho con nhé! Mẹ vẫn còn nói: Mẹ sợ lắm!”... Có lẽ vì vậy mà bà nhát tay không dám đâm kim sâu, khiến vết chích trên da bụng tôi phồng lên như hạt đậu, mãi hồi lâu sau mới xẹp.

Sáng nay, khi hoàn thành mũi tiêm, tôi động viên mẹ:

  Mẹ làm y tá được rồi đấy!

Mẹ tôi cười ha hả, bà nhớ ngay đến biểu ca ca của bà:

  Mẹ sẽ sang An Lạc chích cho chú Liêm!

Hai chị em tôi mắc cười quá, mới hôm qua mẹ còn nói sợ... tôi chọc mẹ cho vui:

  Mẹ phải đòi Vũ trả lương gấp đôi cô y tá của chú Liêm mới đủ tiền xe grab qua An Lạc!

Tuyền bảo:

  Có môn mẹ chống gậy đi bộ qua đó mới đủ sở hụi!

Tôi chia sẻ với mọi người chuyện này như một nốt nhạc vui, mong xua tan bầu không khí căng thẳng giữa mùa dịch. Trong lòng tôi rộn lên lời cảm tạ tri ân Thiên Chúa, vì mọi nút thắt đều có cách mở. Ngay từ những ngày đầu bùng phát dịch bệnh, tôi đã lên phương án cho riêng mình: “Nếu, một ngày, khi những người thân của tôi bị cách ly thì ai sẽ chích insulin cho tôi? Phương án B, tình hình xấu nhất là tôi phải tự chích cho mình thôi, khâu khó khăn nhất là lấy thuốc sao cho an toàn, đây là vấn đề sinh tử vì insulin là độc dược bảng B, tôi sẽ phó thác may rủi trong tay Chúa nếu như có phải mò mẫm một mình đánh cuộc với con số 22 hoặc 24 UI...”

Tôi vẫn tin Chúa luôn quan phòng cho tôi những gì tốt đẹp nhất, nên tôi chẳng lo lắng nữa. Hôm nay tôi mới sử dụng đến phương án A, tôi vẫn còn phương án thứ hai cơ mà! 

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

CHÚA CÓ NGHE CHĂNG, LỜI THAN THỞ CỦA NGƯỜI BÁN VÉ SỐ?

  Lạy Chúa! Một anh trong Huynh đoàn khuyết tật Ki-tô Vua vừa mới phone cho con, anh ấy than thở:

  Chị Thủy ơi, bệnh dịch kéo dài như vầy, em phải nghỉ bán vé số, rồi không biết mai mốt sẽ ra sao nữa, không biết lấy gì mà ăn đây!

Con an ủi và động viên anh ấy: “Huynh đoàn được ân nhân giúp đỡ một số tiền và gạo, mà trong cảnh sợ lây lan nguy hiểm này chúng em chưa thể chuyển tới anh chị em trong Huynh đoàn được! Anh cùng em cầu nguyện xin Chúa thương xót nhân loại, cho mau thoát khỏi nạn dịch đi! Em chúc anh bình an!” Không ngờ anh ấy đáp:

  Em cầu Chúa cho chị, anh Hùng và Thầy mạnh khỏe để còn lo cho chúng em!

  Chúa ơi! Chúng con lo được gì chứ, chỉ có Chúa là Đấng toàn năng mới có thể cho chúng con những gì chúng con đang cần! Nguyện xin Chúa thương xót hết thảy chúng con, nhất là những người đang thất nghiệp lầm than, và những người đang ở trong cảnh cách ly tù túng! Con thì đã quá quen cảnh một mình chống chỏi với bệnh tật vì con có Chúa ở cùng, nhưng còn những người chưa quen thì rất shock... Con thành tâm dâng lên Chúa những đớn đau và tù túng của con, như nén hương trầm dâng lên Chúa để cầu nguyện cho họ, xin Chúa thương xót họ như Chúa đã thương xót con vậy. Amen! 

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2021

MẦU NHIỆM NƯỚC TRỜI*

  Khoa học ngày nay đã phát triển tột bực, đến nỗi nhiều người có suy nghĩ rằng: Việc gì cũng có thể giải quyết được bằng những tiện ích của khoa học. Nhiều người cho rằng: chỉ cần có smart-phone trong tay là cái gì cũng tìm ra tuốt! Thế nhưng, đã một năm rưỡi trôi qua, khoa học rượt đuổi với đại dịch CoVid, vaccine chích cho mọi người còn chưa xong thì đã có những virus biến thể khiến thế giới đảo nghiêng... Sài-gòn, nơi tôi sinh sống, đang quằn quại chống dịch, cách nhà tôi mấy căn đã có người nhiễm bệnh, và gia đình họ rơi vào tình trạng phong tỏa. Chẳng nói gì xa xôi, trong nhóm đọc kinh Tê-rê-sa Nhỏ của tôi cũng đã có người nhiễm bệnh. Chúng tôi gồm hơn 20 thành viên, bởi hạn chế của messenger, nên chúng tôi phải chia thành 3 groups, mỗi group tối đa chỉ “chứa “ được 8 người; những ngày vừa qua, tôi có cảm giác như 3 groups này cũng đang trong tình trạng cách ly. Group 1, đã có chị em L-T bị nhiễm CoVid, gia đình có 4 người thì 3 người bị gọi đi... Một bà mẹ già 84 tuổi, một em trai bị hen xuyễn, một em gái bị thiểu năng trí não, tinh thần của L(bị liệt hai chân phải chống nạng) rất hoang mang... L nói với tôi:

Chị cầu nguyện cho gia đình em, bây giờ mà T phải đi vào trong đó, làm sao nó tự lo liệu được? Em đành xin cho nó ở lại và cả nhà em tự chăm sóc lẫn nhau, nhưng màem lo lắng lắm!

Tôi trấn an L:

Đã không thể làm gì hơn, thì hãy buông mình trong tay Chúa như một trẻ thơ để mặc cho cha mẹ lo liệu. Em hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, nhà con neo đơn lắm, xin Chúa thương em con nó khờ khạo chẳng biết gì, xin Chúa hãy gởi đến cho con sự trợ giúp và đỡ nâng!” Hãy nói với Chúa như vậy, và thả mình vào vòng tay Chúa quan phòng!

Thế rồi cả group, mấy chị em xúm vào: người thì đưa ra bài thuốc uống nước sả nước gừng; người thì khuyên uống vitamin C, người thì khuyên đeo khẩu trang; người thì hứa sẽ tìm mua thực phẩm online gởi tới... “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” là không khí trong group mấy ngày hôm nay; tuy vậy, tôi cảm thấy có chút yên tâm vì nghe L nói T đã bớt ho. Tôi nghe ngóng tình hình, chừng như mọi người trong gia đình L đã bớt hoang mang; và ngoài kia, cả thành phố chìm ngập trong những thông tin xấu, các bạn tôi cũng như tôi từng ngày từng giờ cập nhật thông tin về số người mắc bệnh, chúng tôi nhắc nhở nhau tích cực cầu nguyện, không những cầu cho bệnh nhân mà còn cho cả những nhân viên nơi tuyến đầu chống dịch có được sức mạnh và lòng can đảm phục vụ. Lòng tôi rộn vui mỗi khi nghe được những thông tin về sự chia sẻ tình yêu thương đồng loại một cách cụ thể: qua những siêu thị $0.00; qua những suất cơm, túi gạo, củ khoai; qua những sự trợ giúp chống dịch từ các tỉnh lân cận...

Lời Chúa hôm nay cho tôi nhận ra mầu nhiệm nước trời đang được tỏ lộ một cách hết sức cụ thể; đặc biệt, những người trong thân phận hèn mọn yếu đuối bệnh tật như tôi, dễ dàng nhận ra quyền năng của Chúa hơn là những người tin tưởng vào quyền năng của khoa học siêu việt. Đối với tôi, khoa học có được sự phát triển tột vực cũng là bởi Chúa ban cho con người bộ óc thông minh, chứ nào phải tự thân con người có thể tạo ra được bộ não của chính mình? Đối với tôi, Nước Trời là vương quốc của những con dân có tấm lòng yêu thương và biết kính sợ Thượng đế, Đấng tạo nên muôn loài muôn vật!

Nước Trời đang lan tỏa giữa chúng con, những người hằng tín thác vào Lòng Chúa Thương Xót. Con nguyện xin Chúa đoái thương, xin Ngài cho đại dịch này chóng qua đi, và dù nó qua đi, thì tình yêu thương chia sẻ giữa con người với con người sẽ mãi còn ở lại với chúng con. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha. Amen!

*“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”(Mt: 11, 25-26)