“bà Ma-ri-a, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng : "Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà Ma-ri-a vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần.”
(Mát-thêu: 1, 18-20)
Nếu là tôi, tôi có dám tin vào những lời báo mộng như trên đây hay không?
Ngày xưa, ông Thánh Giu-se đã tin và làm theo như lời báo mộng. Và tất cả những gì diễn ra sau đó, đã góp phần vào công trình cứu độ của Thiên Chúa. Tôi cũng được Thiên Chúa mời gọi hợp tác vào chương trình cứu độ của Ngài, nhưng tôi đã hợp tác với Ngài bằng một thái độ như thế nào, tích cực hay thụ động?
Những khi gặp gian lao thử thách, tôi có lắng nghe lời mách bảo và làm theo những lời mách bảo đó không? Hay là tôi đã ngại ngần thoái thác?
Đến đây, tôi chợt nhớ lại khá nhiều chuyện đã xảy ra trong đời sống thường nhật của mình. Những chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra theo sau một quyết định nào đó của tôi đã cho tôi thấy dấu chỉ của Chúa, Chúa muốn tôi làm như thế, bạn ạ!
Một buổi sáng, tôi nhận được email của anh N. , anh hỏi thăm sức khỏe của tôi, và đề nghị giúp đỡ tôi nếu như tôi đang cần sự giúp đỡ. Đây đã là lần thứ hai anh gởi email đề nghị giúp đỡ, vì anh thấy tôi đã mù lòa lại còn đa mang quá nhiều bệnh. Cũng như lần trước, tôi định viết thư trả lời anh rằng tôi rất cảm ơn tấm lòng quảng đại của anh, và tâm sự với anh rằng gia đình tôi đã lo cho tôi mọi thứ quần áo, ăn uống và thuốc men. Tôi mong anh giúp người khác... Định bụng là thế, nhưng như có lời mách bảo, xui khiến, tôi tự nhủ: Thôi, để lát nữa hãy trả lời email, bây giờ mình đọc mấy tài liệu này cái đã! Mải miết đọc cho đến khi tôi nghe tiếng mẹ tôi gọi xuống ăn cơm, tôi lại nghe như có lời mách bảo: “Ăn cơm đã, lát nữa ăn xong hẵng trả lời email cũng không muộn!” Chưa kịp bưng tô cơm lên, đã có người điện thoại kiếm tôi, đó là một chị bạn người khiếm thị tôi quen biết đã lâu. Chị kể cho tôi nghe hoàn cảnh khó khăn của gia đình chị L. và đề nghị tôi xin học bổng cho con gái chị L., cháu đang học lớp 12 mà hai vợ chồng chị L. không chạy nổi tiền đóng học phí cho con... Tôi nói: Chị ơi, gì chứ chuyện này khó quá, em chẳng dám can thiệp đâu. Em không quen biết nhiều, vả lại vấn đề học bổng phải là một kế hoạch lâu dài, đâu phải chỉ một lần là xong! Nhưng chị bạn lại tiếp tục kể ra một lô một lốc nỗi khó khăn của chị L. khiến tôi phải hứa hẹn, và ngay trong đầu tôi lúc đó đã lóe lên ý tưởng viết email, xin anh N. giúp đỡ. Suốt ngày hôm đó cho đến trưa hôm sau, tôi cứ đắn đo mãi về chuyện của chị L., không giúp thì áy náy, mà giúp thì ngại quá, lỡ anh N. không tin mình thì xấu hổ lắm. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình chưa đến nỗi phải máu đổ đầu rơi, mình chưa đến nỗi bị lăng trì tùng xẻo, cùng lắm là bị người ta coi thường... Cuối cùng, tôi cũng viết thư cho anh N. và đề nghị anh giúp đỡ gia đình chị L. Ngày hôm sau nữa, tôi nhận được email của anh N., trong lòng hồi hộp lo sợ, không biết anh nghĩ về tôi thế nào. Anh N. rất lịch sự, không tra hỏi tôi một câu, chỉ nói: Cảm ơn Thủy đã tạo cơ hội cho anh được giúp đỡ bạn của Thủy, đó là việc anh phải làm. Anh hỏi xin tôi số điện thoại và địa chỉ của tôi để anh gởi tiền về giúp. Và anh đã giúp cho con chị L. tiền đóng học phí trong suốt sáu tháng, cho tới khi cháu thi tốt nghiệp lớp 12... Hôm nay, đọc lời Chúa: “Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại...”, tôi hiểu rằng trong đời tôi, tôi cũng đã bao lần nghe được lời mách bảo của thiên thần Chúa.
Lạy Chúa! Xin cho con luôn biết lắng nghe Lời Chúa giữa cuộc đời đầy ô trọc này, và sẵn sàng làm theo những gì Thần Khí Chúa mách bảo, Chúa nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét