Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014
CON KỂ CHÚA NGHE
Mấy ngày qua có biết bao sự việc xảy ra, thời gian vùn vụt chạy đi, mãi đến bây giờ con mới có được một khoảng lặng để ngồi viết cho Chúa những dòng cảm xúc đang tràn ứ trong con.
Mỗi năm là một vòng tròn
Để con chia sẻ đời con với Ngài
Bốn mùa xin tỏa nắng mai
Cho tim rộn rã tình Ngài yêu con!
Vâng, Chúa ơi! Con biết lấy gì để đền đáp Chúa đây, khi con đã nhận được biết bao hồng ân của Chúa. Chúa đã cho con sống trên cõi đời này tròn 49 năm, tuy đầy sóng gió nhưng thật ngọt ngào hạnh phúc. Chiều hôm nay, khi con cùng một số anh chị em Ki-tô Vua ngồi quây quần bên nhau tập hát mừng lễ Giáng sinh, con thật bất ngờ với chiếc bánh kem có con số 50, Chúa ạ! Vì ngày hôm qua con đã có một cái bánh kem với những cây nến mang hình con số 49 rồi, đấy mới là tuổi thật của con, nhưng ngày sinh ghi trên bánh kem: 15/12 lại là ngày giả. Chiếc bánh kem hôm nay có ghi ngày sinh là 16/12, con chắc Chúa phải rối beng cái đầu vì vụ bánh kem này quá. Rắc rối ở chỗ, giấy khai sinh của con ghi ngày sinh sớm hơn một ngày, khiến mỗi lần đi thi ngồi viết tên tuổi tim con cứ đập thình thịch vì phân vân chẳng nhớ nổi ngày nào là ngày ghi trong giấy khai sanh, lỡ ra viết lộn thì có mà thi rớt! Còn tại sao bánh kem chiều hôm nay lại có những cây nến mang hình con số 50 là vì bạn con tính theo tuổi “ta”, Chúa ạ! Ở Trung Đông ngày xưa người ta có tính tuổi “ta” giống như ở đất nước của con không Chúa nhỉ?
Không vui sao được, khi từ đêm ngày 12/12 con đã nhận được những lời chúc mừng lễ Thánh bổn mạng của con là thánh nữ Tử đạo Lucia, và những lời chúc mừng sinh nhật từ Nhật bản, Canada, Đức, Mỹ qua email, và những lời chúc của bạn bè nhóm khuyết tật qua điện thoại... tất cả, ai cũng cầu chúc con khỏe mạnh... con biết đó chính là tình yêu Chúa dành cho con qua những con người trần thế.
Sáng ngày 13/12 con cùng các anh chị em Ki-tô Vua được đón tiếp những người bạn đến thăm từ
Ai-cập, nơi mà Chúa đã cùng Đức Mẹ và Thánh Giu-se đã sống những ngày lưu vong để tránh tai mắt của vua Hê-rô-đê, Chúa còn nhớ không? Những người bạn Ai-cập đã tặng cho Huynh đoàn Ki-tô Vua một cây thánh giá rất độc đáo. Đó là cây Thánh giá ghép thành từ những miếng gỗ mỏng được nối lại với nhau bằng những cái khoen kim loại. Trên các mảnh gỗ nhỏ đó có những dòng chữ màu xanh viết bằng tiếng Anh, đó là bản kinh Lạy Cha, Chúa ạ! Những người mù như chúng con chiêm ngưỡng món quà này bằng cách rờ rẫm, đã khiến cho những người bạn Ai-cập phải ồ lên ngạc nhiên, vì có lẽ đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến cảnh tượng đó. Riêng con cảm thấy thật thú vị!
Chiều 13/12, trong lúc đọc kinh Lòng Chúa thương xót qua đường dây điện thoại, anh chị em thuộc nhóm cũng đã cầu nguyện và chúc mừng bổn mạng cho con, con tin chắc những lời cầu nguyện đó đã lọt vào tai Chúa và Mẹ Maria rồi! Con cảm động nhất khi nghe họ nói rằng con đã nâng đỡ họ, trong khi con lại cho rằng mình là người bệnh hoạn yếu đuối đang nhận sự nâng đỡ của họ.
Ngày 14/12, con về lại mái ấm Thiên Ân để cùng thầy Phong và các bạn khiếm thị của con mừng kỷ niệm 15 năm thành lập mái ấm. Chẳng hiểu sao con đã khóc trong thánh lễ tạ ơn, khi nghe bố Điện điểm lại những ngày tháng thăng trầm của mái ấm, có lẽ vì những lời nói của bố Điện nhắc nhớ cho con về biết bao ơn trời mà con đã lãnh nhận. Hôm ấy gặp lại thầy cô cũ, bạn bè cũ thật là vui. Nhưng vui nhất là con đã gặp lại Dad Quân, một người mà con rất quý mến. Sự hiện diện của Dad quân là món quà đặc biệt cho con trong hôm đó, vì Dad Quân đã vượt qua nửa vòng trái đất về thăm mái ấm. Dù chỉ vỏn vẹn có 24 giờ rưỡi ở VN, Dad Quân phải chia tay với mái ấm ngay sau khi tiệc tàn để trở về Hoa Kỳ, điều đó đã nói lên tấm lòng thương yêu lớn lao của Dad Quân dành cho những người khiếm thị chúng con, phải không Chúa?
Ngày 15/12, con đã cùng Cộng đoàn Mai-cát quây quần bên nhau, họ mừng lễ bổn mạng và sinh nhật của con. Người bạn độc nhãn của con nói: Những tấm hình chụp tiệc sinh nhật của chị sẽ rất độc đáo, kèm theo một cái cười sảng khoái. Con hỏi, vì sao độc đáo? Anh ta đã trả lời: Bởi vì người ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng mọi người ngồi ăn dưới đất với những chiếc bàn thấp, kể cả cha BL. Một mình chị ngồi ăn trước hai cái bàn được chồng lên nhau. Con nói: Ơ, tại chị bị đau cổ không cúi thấp được, mọi người đều biết và thông cảm cho chị mà! Anh ta nói: Đó chính là nét độc đáo của những bức hình đó. Nghe vậy, con lại cảm thấy rộn lên trong lòng một cảm xúc mênh mang, vâng, con hiểu rằng cả cha BL lẫn các bạn đều thương con mà chấp nhận con như thế, Chúa ạ! Khi mọi người đề nghị con cầu nguyện và thổi nến, con đã cầu nguyện những gì, Chúa còn nhớ không? Con biết, Chúa sẽ ban cho con điều con cầu xin, vì trong lúc ấy con đã xin cho tất cả bạn bè khuyết tật cũng được hạnh phúc như con, Chúa đâu thể nào mà không nhận một lời cầu xin như thế.
Và chiều nay, 16/12, con cùng một số anh chị em tập văn nghệ mừng lễ Giáng sinh của Huynh đoàn Ki-tô sẽ mừng sớm vào ngày Chủ nhật 21. Chúng con cũng tập hát những bài hát Giáng sinh, chuẩn bị cho chuyến viếng thăm mái ấm tình thương Tê-rê-sa Can-cút-ta. Khi nghe con thông báo về chuyến đi này, anh chị em phấn khởi lắm, mấy người kẹt chuyện gia đình không đi được tỏ vẻ rất tiếc. Con hỏi họ có sợ đi thăm người bị nhiễm HIV không, tất cả đều nói “Không!” Kể chuyện này cho Chúa nghe, con tin rằng Chúa sẽ ban cho con sức khỏe để có thể hoàn thành chuyến đi đó. Mấy ngày nay con đau họng quá, giọng hát khàn như vịt kêu, mà con vẫn phải cố gắng vì anh chị em của con nhút nhát quá, không dám hát to. Nhân tiện đây, con xin Chúa ban cho con một giọng hát trong trẻo để phục vụ anh em ở mái ấm tình thương vào hôm ấy, Chúa nhé!
Buổi tối, trở về nhà con rất ngạc nhiên khi nghe mọi người nói có một bạn khuyết tật gởi cho con một túi quà. Mở ra xem, con thấy lòng chùng xuống vì đã không kịp về gặp người bạn ấy. Nỗi niềm hạnh phúc trong con cứ kéo dài như thế suốt mấy ngày nay. Những tấm lòng bạn bè dành cho con, khiến con cảm thấy con mắc nợ Chúa nhiều. Con biết, mình phải cố gắng rất nhiều để đền đáp phần nào mối tình lớn lao Chúa dành cho con, qua những gì con đã lãnh nhận. Con cảm thấy sức khỏe con không đủ, song con tin Chúa đã có cả một kế hoạch quan phòng cho con rồi, và tâm hồn con rất bình an, Chúa ạ!
Đêm đã qua từ lâu, một ngày mới bắt đầu, tiếng gà gáy eo óc ngoài sân. Hôm nay con có nhiều việc phải làm lắm, Chúa ơi! Hẹn Chúa một dịp khác, Chúa nhé!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét