Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

NGƯỜI PHỤ NỮ MÙ ĐÃ CHẠY ĐẾN VỚI CHÚA

“Phải, hỡi dân Xi-on đang ở Giê-ru-sa-lem,
ngươi sẽ không còn phải khóc nữa.
Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi ;
nghe tiếng ngươi kêu là Người đáp lại.
Chúa Thượng sẽ ban cho ngươi bánh ăn trong lúc ngặt nghèo
và nước uống trong cơn khốn quẫn.
Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không còn lánh mặt,
và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
(I-sai-a: 30, 19-20)

Đọc đoạn trích trên đây của ngôn sứ I-sai-a tôi chợt nghĩ đến một người phụ nữ mù mà tôi quen biết. Những lời chị kể về cuộc đời của chị dường như ứng nghiệm những lời này của ngôn sứ I-sai-a vậy. Câu chuyện như dưới đây:

Ba má tui đều là người Việt sống ở Campuchia, gặp nhau rồi lấy nhau trên đất Campuchia. Năm tui lên 3 tuổi, tui và hai người anh bị đậu mùa. Hai người anh tui đã chết, còn tui thì sống sót nhưng bị mù luôn hai mắt. Ba rất thương chiều tui, còn má thì lại thương những đứa con sáng mắt. Năm tui 10 tuổi, ba tui chết, kể từ đó tui thường xuyên bị đánh đập chửi rủa. Má đưa tui và em gái sang ở với chị Hai cùng anh rể. Tui còn một anh trai nữa, nhưng đã về sống với chú ở Sài Gòn. Má đi phụ buôn bán với chị Hai, tui phải tự tập tành giặt giũ, nấu ăn và làm mọi công chuyện nhà. Chị Hai sanh năm một, một tháng ở cữ xong chị để lũ con cho tui trông, chị ra sạp bán vải. Một mình tui xoay sở với lũ cháu nhỏ, sữa sùng rồi cơm nước, giặt giũ đủ thứ mà làm không kịp thì má tui đánh đập không thương tiếc. Em gái đi học trường đầm về chẳng hề đụng móng tay việc gì, quần áo của nó được má khâu nhíp cho tươm tất. Chị Hai tui bán vải, nhưng chẳng bao giờ cho tui vải để may quần áo, quần áo rách tui phải tự nhíp lấy. Chị Hai nói: “Tao nuôi mày ăn, cho mày ở là phước lắm rồi còn đòi gì nữa!” Rách quá rồi, tui phải nhận trông thêm trẻ cho hàng xóm để kiếm tiền mua vải may quần áo. Hàng xóm cũng tin giao cho coi mấy đứa, kiếm được tiền tui phải chia cho má tui một nửa. . .
Tui chẳng được ra ngoài, đi đâu bao giờ nên cứ nghĩ rằng trên đời này có một mình tui bị mù. Nhiều khi tui tủi thân mình đã mù, mà chẳng được ai thương xót. Lạ một điều là gia đình tui theo đạo gốc, mọi người đi lễ rất siêng năng nhưng không ai dắt tui đi nhà thờ gì hết.
Năm lên 18 tuổi, sau một lần bị má đánh đập chửi rủa thậm tệ, tui trốn vào phòng lấy một chiếc khăn lớn xiết cổ đến lúc đã muốn lè lưỡi ra thì má tui phát hiện được. Má tui gỡ khăn ra, nhìn tui giận dữ. Bà nắm tóc tui xoay vòng vòng, đấm vào hai mắt tui, miệng la lớn:
-tao đánh cho mày lọt tròng té nổ! Ông trời đãng lọc cho mày mù!
Tui ức quá, nói:
-Má đọc kinh siêng năng đi nhà thờ làm chi mà đánh đập chửi rủa tục tĩu quá vậy!
Má tui giận quá đánh tiếp. . . Từ đó tui sợ quá không dám thắt cổ nữa.
Năm 1966 má đưa tui và em gái về Sài Gòn sống với anh trai lúc này đã có vợ. Năm ấy tui đã 19 tuổi, từ đó em gái tui bắt đầu dắt tui đi nhà thờ Bắc Hà. Trước đây tui chỉ lần chuỗi theo thói quen của một người có đạo, tui không biết cầu nguyện vì không được đi nhà thờ nghe cha giảng dạy. Nhờ nghe cha giảng tui đã hiểu biết về chúa và Đức Mẹ nhiều hơn,dần dần tui biết cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa hơn.
Sau đó em gái tui lấy chồng, tui đến ở với vợ chồng nó. Tui lại làm công việc coi con và chăm sóc nhà cửa cho nó. Mỗi khi tui ăn cơm, nó thường nói nặng nói nhẹ là tui ăn nhiều, hao tốn này nọ. . .Tui buồn quá bỏ đi, sang sống với chị Hai tui lúc đó cũng đã về sống tại Sài gòn. Nhưng chị Hai cũng thường mắng nhiếc: Tao cho mày ăn, tao cho mày ở đậu mà mày không biết điều. . . Tui ở đâu cũng làm lụng sớm tối chứ đâu có ở không mà sao cứ bị mắng chửi hoài.
Lần này tui bỏ đi theo một chị bạn mù có đứa con 7, 8 tuổi. Đứa con chị dắt hai chị em tui đi buôn, nhập nhằng sống qua ngày ở bến xe. Mỗi lần bị khám xét, mặt tui xanh lè xanh lét chỉ biết cầu xin Chúa và Đức Mẹ cứu thoát. Nhiều lần, mấy người mắt sáng bị bắt chỉ còn lại hai chị em mù tụi tui. Lúc đó, tui càng tin tưởng vào Chúa và Đức Mẹ hơn.
Năm 1982, tui vào sống trong hộ tập thể của Hội người mù Quận 11 cùng với một đứa cháu trai. Ở đó, tui tham gia sản xuất chổi và bàn chải chà nhà cùng với các hội viên khác. Thằng cháu ban ngày đi làm thuê, làm mướn, tối về tui nấu cơm cho nó ăn. Giữa năm 2002, hộ tập thể Hội người mù giải thể vì không sản xuất chổi nữa. Cũng may lúc này má tui có để lại một căn nhà nhỏ, hai dì cháu dọn về đó sống nương tựa nhau. Thằng cháu vay mượn buôn bán đắp đổi, tui ở nhà trông coi nhà cửa cơm nước cho nó. Mỗi tháng tui nhận được khoản trợ cấp của cha Thực là 10kg gạo và 10 gói mì. Tuy là khó khăn thiếu thốn, nhưng ở với thằng cháu tui thấy hạnh phúc hơn khi ở với mẹ, với chị em gái.
Năm 2006, tui mắc bệnh sỏi gan, sỏi mật, bác sĩ kêu phải mổ nhưng tui đâu có tiền! Tui lo sợ lắm, ngày đêm cầu nguyện xin Chúa giúp đỡ. Tui được bác sĩ Phấn mổ miễn phí, còn tiền viện phí phải nợ nần. Rồi chị em đồng cảnh ngộ mỗi người góp chút đỉnh giúp cho tui trả hết nợ. Tui biết là Chúa và Đức Mẹ luôn thương giúp tui.
Tui sống đến ngày hôm nay, lúc khó khăn nhất tui chạy đến với Chúa và cảm thấy được nâng đỡ. Bây giờ bệnh sỏi thận lại tái phát, nhưng tui không sợ hãi lắm, tất cả bệnh tật đau khổ tui phó thác cho Chúa cho Mẹ và cảm thấy bình an.

Vâng, Chúa ơi! Nghe xong câu chuyện của người phụ nữ mù này, con cũng cảm thấy lòng bình an, vì chị đã không để cho con có cảm giác chị là người bị thua thiệt trong cuộc đời, bởi chị đã tin vào Chúa. Con đã hỏi chị: “Chị có bằng lòng để em chia sẻ chuyện đời tư của chị cho nhiều người biết mà thêm lòng tin vào Chúa không?”, chị vui vẻ bằng lòng, vậy nên, trước tiên con muốn kể cho Chúa nghe...!
Lạy Chúa! Xin cho mỗi người trong chúng con biết thương yêu nhau hơn, để chúng con có thể đối xử với nhau bằng một tấm lòng sẵn sàng cảm thông và chia sẻ, ngõ hầu người ta dễ dàng nhận biết sự hiện diện của Chúa qua những nghĩa cử yêu thương đó của chúng con, Chúa nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét