Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

NGUỒN HY VỌNG CỦA TÔI

“Dân chúng đợi ông Da-ca-ri-a, và lấy làm lạ sao ông ở lại trong cung thánh lâu như thế. Lúc đi ra, ông không nói với họ được, và dân chúng biết là ông đã thấy một thị kiến trong cung thánh. Còn ông, ông chỉ làm hiệu cho họ và vẫn bị câm. Khi thời gian phục vụ ở Đền Thờ đã mãn, ông trở về nhà. Ít lâu sau, bà Ê-li-sa-bét vợ ông có thai, bà ẩn mình năm tháng. Bà tự nhủ : "Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời."
(Lu-ca: 1, 21-25)

Chuyện một vị tư tế phục vụ trong cung thánh, rồi khi trở ra mà bị câm, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ! Tôi tưởng tượng ra khung cảnh ngày xưa tại đền thờ, chắc khi đó dân chúng xôn xao bàn tán , đoán già đoán non ghê lắm. Và chuyện bà vợ ông Gia-ca-ri-a có thai trong lúc tuổi xế chiều cũng chẳng phải là một chuyện nhỏ.
Ông Gia-ca-ri-a vì đã không tin lời sứ thần nói, nên ông đã bị câm. Đó chỉ là một trong những hậu quả, khi con người không tin tưởng vào lời nói của sứ thần Chúa, hay nói cách khác là con người ấy đã không tin tưởng vào Thiên Chúa.
Bà Ê-li-sa-bét đã tự nhủ: "Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời." Có lẽ bà đã hết dám hy vọng rằng mình sẽ có một mụn con, nhưng giờ đây niềm hy vọng đó lại bừng sáng vì bà đang cưu mang đứa con trong bụng. Bà đã mang thai, và bà tin rằng việc bà có thai là bởi quyền năng của Thiên Chúa. Và như thế, sau bao năm thử thách, bà thật diễm phúc khi được làm mẹ trong lúc tuổi đã xế chiều, khi mà cả hai vợ chồng bà đã gần như chẳng còn chút hy vọng nào về đường con cái.
Giống như bà Ê-li-sa-bét đã khổ sở bao năm vì hiếm muộn, tôi đã trải qua những năm tháng khổ sở vì bệnh tật. Nhiều lúc, tôi tưởng chừng như mình chẳng còn chút hy vọng nào. Cho đến ngày lễ Giáng sinh năm 2001, khi tôi được nghe một cô gái mù đọc thánh thư ở nhà thờ Đức Bà, tôi đã tìm hiểu và biết cô gái đó học ở mái ấm Thiên Ân, tôi lập tức tìm đến mái ấm đó xin học. Và, cuộc đời tôi đã được Chúa dẫn dắt một cách thần kỳ. Tôi đã có cảm nhận được Chúa dắt tôi qua vùng thung lũng tối, và sau cùng Người đã đưa tôi đến cánh đồng cỏ xanh tươi, như tôi đang được sống bây giờ.
Khi tôi đặt trọn niềm tin của mình vào Thiên Chúa, thì cũng chính là lúc quyền năng của Chúa được thể hiện nơi tôi một cách rõ rệt nhất. Nhiều căn bệnh trong tôi dần biến đi đâu mất, mặc dù các bác sĩ đã khẳng định rằng, bệnh của tôi không có thuốc chữa. Ngay lúc này đây, tôi có thể nói: "Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nỗi đớn đau tôi đã bao năm chịu đựng."
Tuy nhiên, không phải lúc nào niềm tin của tôi cũng đặt trọn vào Chúa. Tôi cũng đã từng trải qua những phút giây nghi ngại như ông Gia-ca-ri-a năm xưa. Những lúc ấy, tôi thường có những quyết định sai lầm, để rồi phải gánh lấy những hậu quả nghiêm trọng cho chính mình.

Lạy Chúa! Chúa chính là nguồn hy vọng của con! Xin cho con luôn biết đặt trọn niềm tin vào Chúa, biết kiên tâm chịu đựng, chấp nhận những thử thách giữa cuộc đời, để con luôn biết trung thành bước đi theo Chúa trên mọi nẻo đường đời. Xin cho những ai còn đang sống trong cảnh tối tăm thiếu vắng niềm tin, tìm được niềm hy vọng chứa chan là chính Chúa, để họ cũng được Chúa dẫn đưa tới đồng cỏ xanh tươi như Chúa đang dẫn đưa con vậy, Chúa nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét