Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

GIÓ THỔI TÌNH TRỜI

“Các ông nghĩ sao :Người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: ‘Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho’. Nó đáp: ‘Con không muốn đâu!’ Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: ‘Thưa Ngài, con đây!’ Nhưng rồi lại không đi.”
(Mát-thêu: 21, 28-30)

Câu chuyện trên đây rất thường hay xảy ra trong cuộc sống của tôi. Tôi đã bao lần nói: “Không đi!”, “Không làm!”, “Không muốn! Với cha mẹ, ông bà, thầy cô giáo. Song, nhiều lần tôi lại hối hận? Tôi đã bao lần nói: “Dạ vâng! Con sẽ làm!”. . . rồi lại không làm? Đã bao lần tôi bỏ qua, không thực thi những điều Chúa dạy, sống hưởng thụ và ích kỷ lạnh lùng trước cảnh khổ cực của người đồng loại?
Tôi tin Chúa đã đến, và dạy tôi theo đường lối của Cha Ngài. Nhưng tôi vẫn yếu đuối chưa quyết tâm theo Ngài, như thánh Phao-lô đã nói: “Điều tôi muốn làm, tôi đã không làm; điều tôi không muốn làm, nhưng tôi lại làm!”
Ôi, lạy Chúa! Con như một cành hồng đầy thương tích, vì chính những gai nhọn sắc của mình. Xin hãy thổi vào hồn con một cơn gió của tình yêu, để con lại trổ hương sắc. Con chỉ là một kẻ yếu đuối và tội lỗi, xin Chúa ban cho con được ơn hối cải. Xin đừng bao giờ để con trở thành kẻ cứng lòng tin trước những nghịch cảnh của cuộc đời!

Chúa ơi, con phận sinh linh mỏng
Như cánh bèo trôi giữa biển đời
Chẳng dám buông mình cho bão tố
Sóng xô ghềnh đá dập dềnh trôi

Bàng bạc mây trôi chiều gượng nắng
Đóa hồng những tưởng đã tàn phai
Cành gai sắc nhọn gây thương tích
Còn gượng được chăng đón nắng mai

Cánh hồng loang máu xuyên gai nhọn
Gục ngã bên đài chết tái tê
Thập giá dựng lên vì thế sự
Một buổi chiều nao gió vỗ về!

Nhẹ nhàng cơn gió chiều như mới
Tiếng lá lao xao lá xốn xang
Vườn hoang cỏ dại thôi xơ xác
Người đến trong tôi rất khẽ khàng. . .

Ấy là cơn gió buổi chiều thu!
Có lúc gió bùng lên dữ dội! !
Gió thổi tình trời phiêu lãng ru. . .
Cánh hồng đỏ rực thêm hương sắc...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét