“Như đất đai làm đâm chồi nẩy lộc,
như vườn tược cho nở hạt sinh mầm,
ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng cũng sẽ làm trổ hoa công chính,
làm trổi vang lời ca ngợi trước mặt muôn dân.”
(I-sai-a: 61, 11)
Đọc những lời tiên tri trên đây của ngôn sứ I-sai-a, tôi hiểu nỗi vui sướng của Mẹ Maria khi Mẹ hát lên bài ca “Manificat”. Thiên Chúa đã làm cho Mẹ biết bao điều kỳ diệu, để Mẹ trở nên Mẹ Thiên Chúa, để Mẹ được đồng công cứu chuộc loài người... Phần tôi đây, một kẻ mù lòa, cuộc đời tưởng như bóng đêm sẽ bao trùm vĩnh viễn, nhưng:
“Như đất đai làm đâm chồi nẩy lộc,
như vườn tược cho nở hạt sinh mầm...”
Thiên Chúa cũng đã làm cho tôi biết bao điều kỳ diệu, Ngài đã biến đổi tôi từ một cô gái mù lòa trở nên một trong những nhân chứng sống động về tình yêu bao la của Chúa, một nhân chứng của ánh sáng từ trời cao.
Để đất đai đâm chồi nảy lộc, người nông dân phải thức khuya dậy sớm, ra đồng cày sâu cuốc bẫm, rồi gieo giống, rồi tưới bón. Và chính là Thiên Chúa, chứ không phải ai khác, sẽ ban cho họ những thành quả lao động trổ sinh từ những giọt mồ hôi của họ tưới đẫm cánh đồng. Thiên Chúa đã làm cho tôi nhận ra tình yêu của Người qua những chặng đường gian nan, qua vùng thung lũng tối mà Người đã cùng tôi song bước. Chính trong những gian lao thử thách, tôi mới nhìn thấy ánh sáng từ thập giá Đức Ki-tô. Khi đã trải qua biết bao đau khổ của đời mình, tôi mới hiểu ra rằng: chỉ có Chúa mới là nơi tôi có thể cậy trông tuyệt đối và có thể hoàn toàn tín thác. Bây giờ, tôi đã tìm được bến bờ vững chắc cho mình, đó chính là Núi Chúa.
Thiên Chúa đã làm cho tôi những điều kỳ diệu, tuy không thể sánh ví cùng Mẹ Maria; song, đối với tôi, bài ca “Manificat” của Mẹ là lời kinh tôi thích nhất và thường dùng như lời kinh nguyện dâng lên Thiên Chúa mỗi ngày. Giờ đây, tôi vui sướng hân hoan cất cao lời chúc tụng Thiên Chúa. Các bạn ơi! Hãy vui lên, vì chúng ta có Thiên Chúa là nguồn ơn cứu rỗi, là nguồn mạch sự sống và là nguồn cậy trông tuyệt đối của chúng ta. Ta sẽ không phải sợ hãi trước bất cứ một thế lực nào! Quả thế, tin vào Thiên Chúa, tôi không còn sợ hãi bóng tối, tôi không còn phải lo cho ngày mai sẽ ăn gì mặc gì...
Mỗi sáng thức dậy, tôi thì thầm với Chúa: “Ngày hôm nay Chúa dẫn con đi đâu? Chúa muốn con làm gì?” “Ngày hôm nay Chúa sẽ gởi đến cho con điều thú vị gì? Dĩ nhiên, con biết sẽ có cả niềm vui và có thể là có những nỗi buồn, nhưng Chúa ơi, hãy cùng phiêu lưu với con mỗi ngày, Chúa nhé!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét