“Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho em. Nhưng bà mẹ lên tiếng nói : "Không, phải đặt tên cháu là Gio-an." Họ bảo bà : "Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả." Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết : "Tên cháu là Gio-an." Ai nấy đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa.”
(Lu-ca: 1, 59-64)
Ông Gia-ca-ri-a vì không chịu tin lời thiên sứ nói: Đức Chúa sẽ ban cho ông một người con, nên ông đã bị câm. Chắc hẳn trong những ngày bị câm đó, việc tịnh khẩu đã giúp ông nhận ra quyền phép của Thiên Chúa, và nhờ đó ông đã tin. Tuy nhiên, cho đến sau khi bà Gia-ca-ri-a nở nhụy khai hoa, đến ngày đặt tên cho đứa trẻ, rồi khi ông ra hiệu cho mọi người hiểu rằng ông sẽ đặt tên cho con trai mình là Gio-an; lúc ấy, ông mới được trở lại tình trạng nói năng như bình thường. Đoạn Tin Mừng trên đây cho thấy, chỉ tin thôi thì chưa đủ, mà cần phải hành động theo những gì mình đã tin nữa!
Nhìn lại bản thân, tôi thấy mình đã rất nhiều khi nói tin, nhưng tôi đã chẳng làm đúng theo những gì mình tin. Những khi ấy, đường đời tôi nhiều trắc trở, tâm hồn tôi chẳng bình an. Trái lại, mỗi khi tôi khăng khăng làm đúng như những gì mình tin vào Lời Chúa, trước mắt người đời lúc ấy người ta cho rằng tôi sẽ gặp thiệt thòi mất mát... Nhưng rồi, sau đó đường đời tôi trải ra những điều vô cùng thuận lợi tốt đẹp.
Nhớ lại những ngày tôi còn đi dạy học, có nhiều đồng nghiệp thấy tôi cứ vơ vào người những việc khó khăn, họ thường bảo tôi: “Sao em dại thế, nhận việc ấy làm chi cho khổ!” Đại loại họ có những câu nói như vậy, tưởng chừng họ thương hại cho tôi. Tôi chỉ cười: “Thôi thì em dại cho người khác khôn, chứ ai cũng khôn hết thì lấy ai dại bây giờ!” Tôi chỉ biết nhủ thầm với lòng rằng: “Mình phải chấp nhận như thế để được trở thành một công dân tốt, một người con ngoan của Nước Trời. Chứ mình biết làm gì hơn để rao giảng Nước Trời? Mình đâu có biết rao giảng Phúc Âm như mấy ngài linh mục!”... Tôi biết, ngay cả khi tôi đấu tranh quyền lợi cho học trò của tôi, cho phụ huynh của học trò tôi, người ta cũng nghĩ thầm cho tôi là dại, bởi vì họ vốn sợ ban giám hiệu “đì”. Tôi chẳng biết sợ “đì” là gì, thế nên tôi cứ nói ra những gì tôi thấy là bất công là sai trái. Sau này không còn đi dạy học nữa, những khi ngồi ôn lại kỷ niệm, tôi mới có dịp nhận ra rằng “gái có công chồng không phụ”! Tôi chỉ dạy học được có 6 năm thì phải giã từ “vũ khí” vì bệnh tật; nhưng 6 năm đó, tôi thấy mình đã không chịu thấp hèn cúi đầu làm theo những gì lương tâm tôi cho là không đúng, 6 năm đó tôi đã là một giáo viên hết lòng với tất cả những học trò của mình. Tôi chẳng có điều gì phải hối tiếc về những ngày tháng ấy, bạn ạ!
Lạy Chúa! Giữa cuộc đời trăm vạn nẻo đường, xin cho con luôn giữ vững niềm tin vào Lời Chúa, và vững tâm làm theo những gì con đã tin. Xin cho những người thân yêu của con luôn hiểu rằng làm đúng theo những gì Chúa nói, họ sẽ không phải thiệt thòi mất mát gì, mà sẽ là cách thức để tìm được bình an và ân sủng của Chúa. Chúa là Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời. A-men!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét