Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói : "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường." Các môn đệ thưa : "Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?" Đức Giê-su hỏi : "Anh em có mấy chiếc bánh ?" Các ông đáp : "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ."’
(Mát-thêu: 15, 32-34)
Ngày xưa, Chúa Giê-su đã giảng dạy cho dân chúng đến khản cổ hao hơi, rồi Chúa lại còn chạnh lòng thương họ đói khát... thì không có lẽ gì ngày nay Chúa không còn thương người trần thế nữa! Cứ như những người cha trần thế, khi họ còn ở gần những đứa con của mình, họ lo cho nó bao nhiêu, thì lúc họ ở xa con mình họ sẽ lo cho nó hơn thế nhiều!
Trước khi bước vào cuộc tử nạn, trước khi chia tay với môn đệ Chúa đã để lại bí tích thánh thể, nuôi sống con cái của Chúa. Vậy thì cái đói khát cơm ăn, áo mặc của hàng trăm triệu con người trên trái đất hiện nay không làm Chúa quan tâm sao? Tôi chắc là Chúa còn khắc khoải hơn tôi gấp vạn lần!
Đọc đoạn Tin Mừng hôm nay, tôi thấy, Chúa đòi hỏi phải có bảy cái bánh và ít cá nhỏ của mấy ông môn đệ, Người mới hóa bánh ra nhiều, và đưa cho các ông phát cho đám đông dân chúng đang có mặt tại đó. Tôi như nghe thấy, Chúa đang hỏi tôi, và hỏi từng người một trong chúng ta:
“Con có gì cho những người đang bị nạn ở vùng lũ lụt miền Trung không?”
“Con có gì cho người què đang ngồi ăn xin ở ngã tư đường kia chăng?”
. . .
Tôi đã hợp tác với Chúa như thế nào? Hay tôi dễ dàng nói:
“Con chẳng có tiền Chúa ạ!”
Tôi hình dung ra ánh mắt buồn rầu của Chúa, và thấy mình thật ích kỷ làm sao, trong căn phòng ấm áp của mình! Tôi nghe thấy tiếng gõ “cốc, cốc” của thằng bé rao hủ tíu gõ, tôi hình dung ra nó trong manh áo mỏng giữa trời lạnh giá!... Tôi lại nghe tiếng Chúa hỏi:
“Con có gì để giúp cho thằng bé đó hay không?”
Chúa ơi, con nghĩ ra rồi, con thầm cầu mong cho có nhiều người mua hủ tíu của chủ nó!
Con chỉ có một tấm lòng thành nói với Chúa, con biết Chúa đang lắng nghe, và nhậm lời con cầu xin, điều mà con ước mong cho thằng bé đó. Con tin rằng Chúa sẽ làm một điều gì đó cho thằng bé đang lủi thủi đi trong đêm vắng ngoài kia, vì lòng thương xót của Chúa chẳng thể nào thôi không thương xót!
Lạy Chúa! Tình thương của Chúa vẫn hằng ngày tuôn đổ xuống đời con, thế mà con lại hững hờ với anh em đồng loại, bỏ mặc họ khắc khoải trong lầm than, có khác gì con bỏ mặc Chúa khắc khoải trong đêm vắng! Xin cho con luôn biết hợp tác với Chúa, bằng những lời cầu nguyện chân thành, hoặc bằng những việc làm thiết thực, để con có thể chia sẻ tình thương của Chúa với những người sống chung quanh con, Chúa nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét