Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

NIỀM TIN CỦA NGƯỜI MÔN ĐỆ ĐỨC GIÊSU THƯƠNG MẾN

“Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Maria Mácđala đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Simôn Phêrô và người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà nói : "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."Ông Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.”
(Gioan: 20, 1-8)

Đoạn Tin Mừng trên đây tường thuật lại cảnh “ngôi mộ trống”, kết thúc ở câu “Ông đã thấy và đã tin.” Vậy, ông đã thấy những gì và đã tin điều gì?
Thánh sử Gioan đã mấy lần gọi “người môn đệ Đức Giêsu thương mến” là “người môn đệ kia”, có lẽ vì ông muốn tránh nhắc đến tên mình chăng? Tôi thấy, lòng yêu mến của ông dành cho Đức Giêsu thể hiện ở chỗ: “môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô”. Gioan quả không uổng công Chúa đã thương mến ông nhiều, ông đã đáp lại mối tình của Giêsu bằng một lòng yêu mến nhiệt thành và một tâm hồn lắng nghe tha thiết! Bởi sự nhiệt thành và tinh thần lắng nghe tha thiết ấy, ông đã chạy thật nhanh để được chứng kiến tận mắt ngôi mộ trống; và bởi tinh thần lắng nghe tha thiết đã khiến ông ghi nhớ được tất cả những gì Chúa Giê-su tiên báo trước kia. Nhờ vậy mà ông đã trở nên một chứng nhân hùng hồn cho sự Phục Sinh của Chúa Giêsu. “Ông đã thấy và ông đã tin.”, niềm tin của Gioan là một niềm tin xác thực, niềm tin vào “ngôi mộ trống”. Khi vừa nhìn thấy những gì xảy ra trong “ngôi mộ trống”, Gioan đã kịp sắp xếp lại mọi dữ kiện trong đầu... để rồi khẳng định rằng “Ông đã thấy và đã tin”. Chúa Giêsu đã từng nhiều lần báo trước cho các môn đệ rằng, Ngài sẽ phải chịu đau khổ và chịu chết, sau ba ngày Ngài sẽ sống lại. Khi Ngài còn ở với các ông, có thể thánh sử Gioan còn mơ hồ về những gì Chúa Giêsu nói. Nhưng khi nhìn thấy “ngôi mộ trống” và những khăn liệm được xếp lại ngay ngắm, một câu hỏi có thể đã bật ra trong suy nghĩ của Gioan: “Kẻ trộm xác có thì giờ đâu mà ngồi xếp khăn liệm cho ngay ngắn, và xếp ngay ngắn lại để làm gì?”. Chưa hết, nếu Chúa Giêsu không thực sự sống lại, thì đâu là nguồn động lực cho Gioan ngồi viết lại những chuyện như trong đoạn Tin Mừng hôm nay? Nếu tôi là người được chứng kiến cảnh tượng ngôi mộ trống trong sáng sớm ấy, tôi sẽ suy luận theo chuỗi logic đó, và tôi cũng sẽ khẳng định một điều giống như Gioan vậy.
Tôi không phải là người được Đức Giêsu thương mến hay sao? Trong cuộc đời mình, đã biết bao lần tôi được cùng Người chia sớt niềm vui và nỗi buồn? Vậy, tôi đã thực sự lắng nghe và ghi nhớ những gì Chúa nói với tôi qua Tin Mừng hay chưa? Tôi đã hăng hái khẳng định niềm tin của mình cho những người sống chung quanh chưa?

Hỡi “Người môn đệ Đức Giê-su thương mến”!
Con tin ngài chính là vị thánh sử Gioan khiêm nhường! Xin ngài cầu bầu cùng Chúa cho con có được niềm tin vững mạnh và đức tính khiêm nhường như ngài đã thể hiện năm xưa!
Lạy Chúa! Xin cho con luôn sống xứng đáng làmột “môn đệ Đức Giêsu thương mến” như thánh Gioan xưa đã hết lòng lắng nghe và đã vững tin vào Chúa. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. A-men!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét