Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

ĐỨC TIN CỦA TÔI

‘Bấy giờ có một sĩ quan cận vệ của nhà vua có đứa con trai đang bị bệnh tại Caphácnaum. Khi nghe tin Đức Giêsu từ Giuđê đến Galilê, ông tới gặp và xin Người xuống chữa con ông vì nó sắp chết. Đức Giêsu nói với ông : "Các ông mà không thấy dấu lạ điềm thiêng thì các ông sẽ chẳng tin đâu !" Viên sĩ quan nói : "Thưa Ngài, xin Ngài xuống cho, kẻo cháu nó chết mất !" Đức Giêsu bảo : "Ông cứ về đi, con ông sống." Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình, và ra về.’ (Ga: 4, 46-50)

Trong cuộc sống thường nhật của tôi, có biết bao điều kỳ diệu đã xảy ra, khiến cho tôi tin vào Chúa Giêsu một cách chắc chắn. Vậy nhưng, khi những gì làm cho tôi cảm thấy mình được bàn tay Chúa quan phòng một cách rõ ràng đã qua đi, liệu tôi có còn lòng tin mạnh mẽ vào Ngài hay không? Và khi cuộc sống trở lại với nhịp độ bình thường của nó, tôi có giữ lại được cho mình tinh thần sốt sắng, như kiểu ông thánh Phêrô muốn làm lều cho Chúa Giêsu lúc còn ở trên đỉnh núi Tabo hay không?
Đoạn Tin Mừng hôm nay kể về câu chuyện viên sĩ quan cận vệ của nhà vua đã khá tin vào Chúa, là một điều đáng để cho tôi phải suy nghĩ lại về đức tin của mình. Thật sự, những khó khăn bế tắc xảy ra với những người chung quanh đã khiến cho tôi nhiều lúc gần như buông xuôi, mặc dù miệng tôi vẫn nói câu: “Phó thác mọi sự cho Chúa!”, nhưng trong lòng thì chẳng còn mấy hy vọng... những lúc ấy, may thay, tôi đã chọn cho mình cách khôn ngoan nhất là xin vâng theo thánh ý Chúa. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng, mình cũng như bao nhiêu người khác, chỉ mong mỏi được nhìn thấy dấu lạ điềm thiêng, chứ chưa thật sự dám đón nhận những gian nan và đau khổ trong cuộc đời một cách quyết liệt, để rồi sẽ được Chúa ban cho sự biến đổi như con sâu chịu đau đớn để được lột xác thành bướm. Nếu như tôi đã chạy đến cầu xin với Chúa về một điều gì đó cực kỳ bức thiết, giống như viên sĩ quan đã xin Chúa cứu sống con của ông, thì chắc có lẽ tôi chẳng thể nào hoàn toàn tin rằng điều đó sẽ xảy ra. Đầu óc tôi sẽ lại quay ra suy nghĩ lung tung, tôi sẽ lại cho rằng mình đang thách thức Chúa, và lúc đó sẽ là lúc đức tin của tôi đang teo nhỏ dần... Thế nhưng, thường khi tôi xin được vâng theo thánh ý Chúa, tôi cảm thấy tâm hồn rất bình an. Vì thế, trong những trường hợp có người nhờ tôi cầu nguyện cho họ, tôi thường cầu xin Chúa ban cho họ những điều họ cần, kèm theo đó tôi xin Chúa ban cho họ được cảm thấy bình an trong tâm hồn tựa như tôi đã từng được cảm nhận. Chỉ khi đó tôi mới có thể “ra về” giống như viên sĩ quan kia, nghĩa là tôi sẽ “tin vào lời Đức Giêsu nói với mình, và ra về”

Lạy Chúa! Đức tin của con thật là mong manh nhỏ bé giữa cuộc đời này, xin Chúa hãy gìn giữ nó trong bàn tay yêu thương bao la của Chúa, để nó được lớn lên và tỏa cháy giữa lòng đời. Xin cho con luôn biết sống đúng với những gì con đã tin, để con được trở nên một chứng nhân cho Chúa. Xin cho con luôn biết gieo mầm tin yêu vào những mảnh đất tâm hồn còn đang cằn cỗi vì chưa nhận biết Chúa, để cuộc đời này sẽ được trở nên xanh tươi như lòng Chúa ước mong, Chúa nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét