Khi còn là một cô bé 15 tuổi, tôi đã từng mơ ước trở thành một phóng viên, và sẽ chuyên phanh phui những chuyện tiêu cực của xã hội. Nhưng nhiều điều kiện và hoàn cảnh đã không cho phép tôi thực hiện ước mơ đó, nên Vừa nghe nói ở Trung Tâm Mục Vụ có những lớp dạy về viết tin và phóng sự, tôi liền đăng ký vào học. Vào học rồi thì mới biết người ta đã bắt đầu sang khóa II. Tôi học lớp viết tin để thỏa mãn cái ước mơ hồi còn bé, chứ một người như tôi làm sao có thể làm phóng viên được. Tôi tự an ủi mình “Học để biết một phóng viên sẽ làm những gì, may ra mình sẽ học thêm được nhiều điều bổ ích!”
Ngày đầu tiên nghe cha Hiền giảng dạy về viết blog, tôi như vịt nghe sấm, vì cha giảng dạy theo các bước trên monitor. Tôi là một người mù, sử dụng computer phải có chương trình đọc màn hình cho người mù. Thế nhưng tôi cũng không nản chí, tôi nghĩ rằng cái đó mình có thể học hỏi sau, Điều tôi lo lắng là cha yêu cầu phải làm bài tập mỗi ngày. Bài tập mỗi ngày là phải chọn một câu trong Thánh Kinh, sau đó viết hoặc minh họa bằng hình ảnh, video, âm nhạc... Viết bài thì tôi có thể, chứ còn việc chọn lựa hình ảnh và video rồi post lên blog lúc đó là một khái niệm hoàn toàn mù mờ đối với tôi.
Sau buổi học đầu tiên ấy, tôi trở về nhà hí hửng mở computer định bắt tay ngay vào việc. Nào ngờ computer của tôi bị trục trặc và phải đem đi sửa mất hơn một tuần lễ. Trong thời gian đó, vì quá sốt ruột tôi phải mượn máy của người khác để làm blog. Người mù mà phải sử dụng một computer lạ là một điều rất bất tiện, nhưng cuối cùng tôi cũng thiết lập được một blog cho riêng mình.
Để có được blog Tiếng Hạc Kêu Sương này, tôi đã nhờ sự giúp đỡ tận tình của anh chị em trong nhóm Viết Cho Nhau, nhóm mà chúng tôi quen biết nhau qua việc chia sẻ Lời Chúa vào mùa chay năm 2010. tất cả đều liên lạc qua email... tôi nghĩ, đây cũng là một bước trong kế hoạch của Chúa để tôi viết blog này. Các anh chị em trong nhóm, người thì chỉ cách để post bài, người thì tìm hình minh họa, người góp ý về màu sắc và khổ chữ... Hình con chim hạc trên trang chính của blog là do Sr. Hoàng Yến, một thành viên trong nhóm, đã vẽ giúp tôi. Sau khoảng ba tháng thì blog đã được ổn định, tôi có thể tự làm lấy một mình, trừ việc chọn hình ảnh minh họa là vẫn phải nhờ một anh trong nhóm Viết Cho Nhau. Anh ấy bảo nhờ giúp Thủy việc này mà anh có dịp đọc Thánh Kinh nhiều hơn trước.
Về phần tôi, khi ngồi viết blog, có lúc tôi cảm thấy mình đang đối thoại với Chúa, có lúc tôi cảm thấy mình đang đối thoại với một ai đó mà tôi tưởng tượng là đang theo dõi blog của mình... và có lúc tôi có cảm giác như mình đang nói với chính mình, rồi có lúc bật lên những lời cầu nguyện với Chúa. Tôi không biết khả năng mình có thể theo đuổi blog này đến bao lâu, một năm... hai năm hay ba năm... có lúc tôi không biết viết gì và cảm thấy blog của mình đơn điệu... nhưng chính những lúc ấy chẳng hiểu Chúa thánh Thần đã làm việc ra sao mà tay tôi lại có thể gõ liên tục trên bàn phím... Niềm tin và sức mạnh lại trào dâng trong tôi để tôi viết tiếp... Tôi biết Chúa muốn tôi làm điều này, Chúa khuyến khích tôi viết blog để nói lên những suy tư của mình về những Lời của Chúa!
Một thành viên trong Lớp Giáo Lý Viên đã tiến đến hỏi tôi rằng “Tại sao chị lại chọn cho blog của chị cái tên là Tiếng Hạc Kêu Sương?”. Tôi trả lời bạn trẻ ấy rằng:
Vì blog của Thủy chủ đích viết về Lời Chúa, nên Thủy phải tìm một cái tên có ý nghĩa nghiêm túc một chút. Thủy nghĩ về lời của bài hát “lời con như trầm hương, bay lên tới thiên đình...”, nghĩ tới tiếng vạc kêu sương... Nhưng khi search trên mạng để tìm hiểu về loại chim này, thì lại thấy một tài liệu nói về chim hạc. Chim hạc có cấu tạo thanh quản rất dài, nên tiếng kêu của nó vào những buổi sương sớm rất lớn. Thủy tham lam muốn cho tiếng kêu của mình thật lớn để Thiên Chúa nghe rõ hơn nên đã chọn cái tên này.
Rời khỏi Trung Tâm Mục Vụ, tôi cùng người bạn đi bộ mất hơn 40 phút mới ra tới trạm xe bus. Chúng tôi đón chuyến xe bus Sài Gòn-Củ Chi cuối cùng trong ngày, xuống trạm Ngã Tư Bảy Hiền cả hai chúng tôi còn phải đi bộ thêm 15 phút nữa mới về tới nhà, nhưng chúng tôi đã quen đi như thế rồi. Đầu óc tôi lan man nghĩ về chuyện viết blog, không phải cha Hiền đã bảo tôi viết, mà chính là Chúa đã muốn tôi viết đấy chứ!
22/7/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét