Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

CHÚA GIÊ-SU ĐÃ MỈM CƯỜI VỚI TÔI TRONG LÚC ẤY

4/12/2011
Ông Gio-an Tẩy Giả rao giảng rằng : "Có Đấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép cho Người. Tôi thì tôi làm phép rửa cho anh em trong nước, còn Người, Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần." (MC: 1,8)

Mỗi năm, cứ đến mùa Vọng, ta lại bắt gặp hình ảnh ông Gio-an Tẩy-giả, một ngôn sứ đặc biệt khác người vì ăn châu chấu và mật ong rừng, vị ngôn sứ đã trở nên quen thuộc với “tiếng kêu trong hoang địa”. Tại sao thế? Sao Chúa lại sai một ngôn sứ đi vào trong hoang địa để kêu gọi lòng người? Có lẽ vì các ngôn sứ đã kêu gọi đến khản cả cổ ở thành thị đông đúc, nhưng chẳng mấy người nghe, và vì vậy đến lượt ông Gio-an Tẩy-giả, ông phải đi vào hoang địa chăng?

Trước kia, tôi thường tự hỏi: “Chúa đã đến với mình chưa?” Tự hỏi xong rồi thì, cũng chính tôi tự trả lời cho mình bằng cái lắc đầu nhè nhẹ. Đó là vì lúc ấy tôi chẳng hề cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Sau này, nhờ vào niềm tin và sự biết ơn mà tôi đặt vào Thiên Chúa, tôi đã nhận ra những lần Chúa đến với mình: Khi thì nhẹ nhàng như có ai đó rón rén đến sau lưng, khi thì như một cơn gió ùa vào giữa trái tim mình, thổi bùng lên bao nhiêu cảm xúc. Chúa đến với tôi qua những con người bình dị mà tôi gặp gỡ trong đời. Lần gần đây nhất là vào dịp lễ thánh Giê-ra-đô vừa rồi, Chúa đến với tôi mới thật là hồng hào và ấm áp làm sao! Lúc ấy, tôi đang ở trong nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp,, Chúa đến với tôi thật bất ngờ ! Tôi cảm thấy Chúa đang ở rất gần tôi, bên cạnh tôi và cả trong tôi nữa. Tôi hết sức mong muốn chia sẻ với ai đó về điều mình vừa cảm nhận, nhưng vì đang trong thánh lễ nên tôi phải giữ lại những cảm xúc ấy cho riêng mình. Giờ đây, tôi có dịp viết ra để chia sẻ với các bạn về cảm nghiệm tôi đã trải qua trong giờ phút ấy .

Đó là lúc tôi nhận ra Chúa đang ở giữa một cộng đoàn gồm những người khuyết tật.
« Hôm ấy là ngày 13/10/2011, các cha dòng Chúa Cứu Thế tổ chức mừng lễ thánh Giê-ra-đô cho người khuyết tật tại nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Vì có ý định tham dự buổi lễ này từ mấy ngày trước, nên mới sáng sớm tôi đã phone cho một người bạn để nhờ anh ta làm tài xế, chúng tôi sẽ khởi hành vào lúc 8g30. Khoảng 8g00 tôi bắt đầu đau bụng dữ dội, tôi biết mình không ổn rồi ! Chứng bệnh này đã đeo đuổi tôi từ 20 năm nay, bác sĩ bảo là vì nhu động ruột của tôi co thắt thất thường. kinh nghiệm bản thân cho biết tôi không nên dùng thuốc, vì sau khi dùng thuốc hậu quả còn tồi tệ hơn. Tôi cứ phân vân giữa hai lựa chọn : đi hay không đi ; đi thì sợ nhỡ có chuyện gì, không đi thì tiếc. Mọi người trong gia đình và cả anh bạn đến làm tài xế cho tôi đều khuyên tôi nên ở nhà, nhưng tôi quyết định cứ đi, giao phó mọi sự cho Chúa. Nói thế chứ trên đường đi tôi bối rối lắm, nhiều lúc đã định bảo người bạn chở tôi về nhà, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, tôi cũng có mặt trong nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp đúng vào lúc thánh lễ được bắt đầu. Tôi dâng lễ mà đầu óc phải đối phó với cơn bệnh, nên cảm thấy rất căng thẳng, có lúc tôi chẳng biết linh mục chủ tế đang nói gì nữa. Có lúc tôi đã định bỏ về, nhưng lại tiếc vì trong thánh lễ sẽ có phần xức dầu cho bệnh nhân, nên đã nán lại. Sau cùng, tôi cũng được anh bạn dắt lên gần cung thánh để nhận nghi thức xức dầu.
Tôi còn nhớ như in, sau khi xức dầu cho tôi, vị linh mục nói khẽ « cafe trắng ». Tôi nhận ra ngay vị linh mục đó chính là chah Lê Quang Uy, vì chỉ có cha Uy mới gọi tôi bằng biệt danh đó. Dọc theo lối về chỗ ngồi chỉ khoảng hơn chục mét, tôi bắt gặp nhiều bàn tay chìa ra với mình. Tôi nghe những lời chúc, lời hỏi thăm thật ân tình, và biết rằng đó là những người bạn khuyết tật vận động. Họ phải ngồi trên xe lăn, nhưng qua cái bắt tay của họ, tôi biết họ đang cố nhoài người ra để nắm được bàn tay của tôi. Những bàn tay to lớn sù sì vì phải lăn xe lăn và chống nạng, khiến tôi xúc động và yêu mến họ biết bao. Họ đã dành cho tôi bao tình cảm chân thành. Tôi biết, họ hiểu rằng tôi không nhìn thấy họ, và chỉ bằng cách nhoài người ra bắt tay tôi thì tôi mới nhận biết sự có mặt của họ. Tôi nắm lấy mỗi bàn tay, xiết chặt và mỉm cười với chủ nhân của nó. Dù rất muốn dừng lại thật lâu với mỗi bàn tay đang chìa ra đó, song tôi không thể, vì sợ làm mất trật tự trong buổi lễ.
Về đến chỗ ngồi, đầu óc tôi choáng ngợp bởi một cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc. Chợt lóe lên trong tôi như một ánh chớp, Chúa Giê-su mỉm cười với tôi, khuôn mặt Chúa hồng hào, còn lòng tôi thì ấm áp. Run lên vì sung sướng, tôi chợt nhận ra : Chúa đã gọi mình bằng biệt danh « cafe trắng », Chúa bắt tay mình qua những bàn tay của anh chị em xe lăn... Và, Chúa đã theo tôi về đến tận nhà. Chẳng còn chút nào của sự nhăn nhó cho cái cơn đau ban sáng, tôi trở về nhà với nụ cười và những câu nói tươi vui. »

Chúa đã đến với tôi như thế đó ! Chúa ở lại với tôi trong những tình cảm tôi dành cho anh chị em khuyết tật, Chúa ở lại với tôi qua những gì tôi mong muốn cho những người bất hạnh... Nhưng rồi cuộc sống hỗn độn chung quanh đã làm mờ đi hình ảnh Chúa hồng hào và ấm áp trong tôi. Những sự dữ thế gian và những thú vui êm ái của nó khiến tôi rời xa Chúa. Những phong ba bão táp của cuộc đời đã làm cho thuyền đời tôi chòng chành, tôi không biết níu kéo vào đâu mới nhớ đến Chúa và lại đi tìm Ngài.
Chúa đã đến và vẫn ở bên con người. Nhưng con người chẳng nhận ra Chúa... Cho đến khi con người gặp phải tai ương quẫn bách, khi con người ở giữa những sự nghèo hèn bất hạnh, khi con người cô đơn lẻ loi như ở trong hoang địa... con người mới nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúa đã đến, nhưng ta có tỉnh táo để nhận ra và quyết giữ cho được Chúa ở lại với mình hay không? Ta cần có sự trợ giúp của Chúa Thánh Thần, khi Chúa đến, “Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần". thánh Gio-an Tẩy Giả đã rao giảng những lời này, để hướng dẫn chúng ta tìm gặp Chúa và có Chúa ở Cùng.

Nguyện xin Thánh Thần Chúa ban ơn trợ giúp con trong mùa Vọng này, biết dọn đường cho Chúa đến và ở lại trong con. Xin Chúa hướng dẫn con biết đem « niềm vui có Chúa ở cùng » đến với anh chị em của con, Chúa nhé !

TRÔNG ĐỢI
Nhạc và lời: Didier Rimaud – Thể hiện : Lê Anh – Hòa âm: Nguyên Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét