Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

CHÚA ĐÃ CHẲNG BỎ VỀ TRỜI


“khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc” (LC: 14, 13-14)

Đọc đoạn Tin Mừng hôm nay, tôi nhớ lại chuyến du lịch Nha Trang mà tôi được tham dự cách đây đã hơn 3 năm cùng với Huynh Đoàn khuyết tật Ki-tô Vua. Nếu như không có tình yêu thương của các cha dòng Đa-minh, những người què quặt, đui mù như chúng tôi chẳng bao giờ có thể đi đến được những nơi ấy. Chuyến đi đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm, đặc biệt là cảm nghiệm của tôi về sự hiện diện của Thiên Chúa. “Chúa đã chẳng bỏ về trời”, Chúa vẫn hiện diện giữa chúng tôi qua những bàn tay yêu thương của con người trần thế.

  Lạy Chúa, xin Chúa trả công bội hậu cho những ai đã hết lòng yêu thương những kẻ tàn tật, què quặt, đui mù như chúng con!

            CHÚA ĐÃ CHẲNG BỎ VỀ TRỜI

Ngày 3 tháng 7 vừa rồi, Huynh Đoàn khuyết tật Ki Tô may mắn được cha Linh hướng (cha Viễn) cùng với một số ân nhân tổ chức cho một chuyến đi nghỉ mát ở Nha Trang. Tôi là một trong những thành viên của Huynh Đoàn nên cũng được hưởng niềm vui ấy. Đoàn người tham gia có khoảng 40 người khuyết tật vận động gồm cả xe lăn và chống nạng, 8 người mù,
2 người thiểu năng trí não và 1 người câm điếc; còn lại là những người thân và nhóm tình nguyện viên.
Chuyến đi chơi đã để lại trong tôi nhiều cảm xúc và tôi không thể không chia sẻ cho ai đó về những trải nghiệm của tôi sau chuyến đi này. Ấn tượng nhất đối với tôi là cuộc thăm viếng đảo Tiên, chúng tôi đã biết đây là một việc rất gay go và nguy hiểm. Cha Viễn, chúng tôi thường gọi thân mật là bố Viễn, tỏ ra rất lo lắng; có lẽ bố sợ có đứa con nào của bố rơi tõm xuống biển mất chăng?
Tôi (một người mù) thì đơn giản chỉ cần một người dắt xuống tàu. Nhưng còn những anh chị em bại liệt thì rất khó khăn, mỗi người phải có một cách riêng để đưa xuống tàu. Có những trường hợp phải bốn người mới đưa được một người khuyết tật xuống tàu, có những tình huống xảy ra rất nguy hiểm khiến mấy chú mấy tình nguyện viên và bố Viễn phải thót tim. Tôi đứng trên lan can nhìn xuống cảnh những tình nguyện viên đang vất vả tìm cách xoay sở đưa những người khuyết tật cuối cùng trên tàu lên bờ, trong khi con tàu vẫn lắc lư vì những đợt sóng liên tục đập vào hai bên mạn tàu. một người bạn đứng bên cạnh tả cho tôi cảnh tượng ở cầu tàu và xuýt xoa:
_Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi!  Thương lắm chị Thủy ơi!
Tôi hỏi:
_Có gì xảy ra vậy?
Người bạn đáp:
_Hai người bên này cầm chân thằng Phú hai người bên kia đỡ cái đầu và vai. Đức Minh cũng đang đung đưa giữa những cánh tay của mấy tình nguyện viên, thương lắm chị Thủy ơi!
Nước mắt tôi trào ra, cùng lúc ấy một cảm xúc kỳ lạ trào dâng lên trong tôi. Mặc dù tôi không thấy gì, nhưng tôi hình dung ra cái xộc xệch lôi thôi của anh chị em tôi trong những cánh tay, những bờ vai của các tình nguyện viên trên cầu tàu đang lắc lư kia là một bức tranh thật đẹp về tình yêu tận tụy. Những tình nguyện viên đã được tôi báo trước là họ sẽ phải vất vả và khổ cực nhưng họ vẫn vui vẻ nhận lời mời đi trong chuyến đi này.
Những con người khuyết tật như chúng tôi trong ánh mắt của mọi người có lẽ là hình ảnh của một con người ngồi thu lu trong một góc nhà. Nhưng không chúng tôi không chịu buông xuôi cho số phận hẩm hiu, chúng tôi vẫn có ước ao được đến những nơi mọi người có thể đến, cảm nhận những gì một người bình thường có thể cảm nhận. Tôi còn nhớ, khi lên đảo Tiên cha Viễn bảo tôi:
_Chị Thủy thì không nhìn thấy cảnh gì hơi uổng nhỉ?
Tôi đáp:
_Không, thưa cha, con vẫn có thể cảm nhận được cảm giác dập dềnh trên biển và cảm nhận được bãi tắm ở đảo Tiên khác với bãi tắm ở Dốc Lết chứ! Đây là lần đầu tiên con bước chân xuống một chiếc tàu, thật là thú vị!
Khi vừa lên đảo Tiên có mấy người nói đùa:
_Lên đảo Tiên sao chẳng thấy tiên mà chỉ thấy cuội!
Phải, chẳng thấy tiên đâu nhưng tôi đã thấy Chúa hiện diện ở quanh tôi. Một cảm nghiệm đã có trong tôi, đó là Chúa đã hiện diện ở giữa chúng tôi khi tình yêu đang được trao cho nhau qua những con người trần thế. Cảm nghiệm này khiến tôi không thể không chia sẻ ngay khi lên xe trở về phòng trọ. Tôi thay mặt cho anh chị em trong Huynh Đoàn tỏ lòng biết ơn đến các tình nguyện viên thì họ trả lời tôi bằng bài hát "Phục vụ là cho đi"; tiếng hát của họ át cả tiếng còi xe khi mà chỉ ít phút trước đây họ vẫn còn thở dồn dập vì mệt và đói sau khi phục vụ chúng tôi. Tôi lắng nghe tiếng hát và cảm thấy không gian tràn ngập tình yêu thương.
Chưa hết đâu! Qua sự giới thiệu của anh cao Huy Hoàng, trong ngày trở về chúng tôi còn được phép của cha sở xứ Hiệp Đức cho cử hành lễ Tạ ơn tại đó. Ở đây chúng tôi cũng nhận được biết bao yêu thương. Trong chuyến đi của huynh Đoàn cũng có một chuyện đáng tiếc xảy ra, một người chị em của chúng tôi phải cấp cứu tại bệnh viện. Vì thế chúng tôi đã phải chờ đợi tin tức của bệnh viện và xuất phát từ Nha Trang trễ hơn dự tính gần 3 tiếng đồng hồ. Và cũng vì vậy mà thời điểm làm lễ cũng phải dời lại. Chúng tôi thật xúc động khi tiến vào giáo xứ Hiệp Đức trong cảnh trời mưa và chậm trễ như thế mà cha xứ và anh chị em trong ban Thánh ca, anh chị em trong ban phục vụ vẫn kiên nhẫn chờ đợi  Họ đã tiếp đón chúng tôi rất niềm nở, chu đáo. Tôi rời giáo xứ Hiệp Đức với tâm trạng lâng lâng và lời hứa chắc chắn sẽ gởi tặng cha sở một bài thơ viết về chuyến đi này.
Và tôi đã viết bài thơ "Thăm đảo Tiên" với hai mục đích. Thứ nhất là để chia sẻ cảm nghiệm về sự hiện diện của Chúa qua tình yêu giữa con người với con người. Thứ hai, tôi muốn Xóa đi cái vẻ xốc xếch lôi thôi của những người khuyết tật phải mang nạng gỗ trong ánh mắt thương hại của đồng loại, chỉ còn hình ảnh yêu thương giữa con người với con người. Những hình ảnh mà các bạn có thể thấy đâu đó trong cuộc sống của mình. Họ cần sự giúp đỡ và cảm thông biết bao, những cánh tay của các bạn sẽ là những cánh tay của Chúa trên đường lữ thứ trần gian.

                                                            10. 7. 2007

 THĂM ĐẢO TIÊN

 Sáng hôm ấy bến tàu hơi bỡ ngỡ
Đón một đoàn du khách phương xa
Và đưa họ đến thăm hòn đảo Tiên cát trắng
Có những người khách xuống tàu, đầy cố gắng
Không phải bằng chính đôi chân của họ
Mà trên những bàn tay
Những bờ vai của nhóm tình nguyện viên sốt sắng.

  Tàu rời bến
Khập khiễng như dáng đi của người mang đôi nạng gỗ
Sóng dập dềnh
Bám vào mạn tàu, cố ngoi lên nhìn tận mặt
Những du khách phương xa có dáng đi kỳ lạ. . .
Cuối boong tàu, một cô gái mù
Nụ cười tươi tắn trên môi, cô lắng nghe
Tiếng sóng táp mạn tàu, vỡ xuống
Tiếng sóng vỡ trong lòng cô ấm áp
Vì ngọn lửa nhiệt thành của các tình nguyện viên trẻ khoẻ.
Quanh cô,
Hơi thở của họ còn đang dồn dập. . .
Mỗi khi ngọn sóng dềnh lên
Nâng con tàu tung tăng trên biển cả
Vài người bạn của cô tì chặt cây nạng gỗ
Họ cười rộ lên trong cảm giác phiêu diêu
Lần đầu tiên, thấy mình như mọc thêm đôi cánh
Tưởng chừng mình đang bay đến viếng đảo Tiên

 Đảo Tiên kia rồi! Ơ, đầy cuội trắng
Mấy người mù mắt nhắm, lắng tai nghe
Cuội trở mình lạo xạo tựa vào chân bụi cỏ.
Cô gái mù thầm đoán
Cuội tròn lăn vì sóng biển đùa giỡn với thời gian
Quanh cô,
Đầy ắp cả không gian với tiếng cười khanh khách
Dưới làn nước trong xanh của biển rộng
Các bạn cô đã cất nạng đi rồi
Họ cảm thấy tự do trong ánh nắng
Cứ mỗi lần sóng ùa vào thăm cuội trắng
Những bàn tay ấm nóng vội vươn ra
Nâng đỡ bao mảnh đời oằn lưng vì phận bạc. . .
Cô gái lắng nghe những tiếng cười hạnh phúc
Chút gì âu lo đã bỏ quên trong ký ức
Cô như thấy những đôi chân teo, co quắp
Dưới làn nước trong xanh của biển rộng
Không còn nữa cái xộc xệch của dáng người đi nạng gỗ. . .

  Cô gái mù nhìn thấy cả bầy tiên
Tiên đã chẳng muốn về trời
Cô lẩm bẩm:
"Chúa chẳng bỏ loài người! "
Chúa vẫn ở với con người trần thế
Qua tình yêu đong đầy ơn cứu rỗi.
Những người bạn của cô bất toại tật nguyền
Đã được hưởng bao phút giây tuyệt diệu
Bên bờ hòn đảo Tiên đầy nắng ấm
Viên cuội trắng bật lên tiếng reo vui:
"Chúa chẳng bỏ loài người! "
Cô thấy cuộc đời thi vị lắm,
Những hợp âm ì ầm từ sâu trong lòng biển
Nổi bật lên những tiếng cười hạnh phúc
Tiếng nói của sẻ chia
Tiếng thở gấp gáp của những tình nguyện viên sốt sắng
Đưa đoàn du khách trở về
Về lại bên kia, bến tàu đầy nắng ấm.

 Chào nhé đảo Tiên!
Cô gái mỉm cười, đôi mắt nhắm
Cô bước theo một đôi chân của Chúa
Cô vẫn mỉm cười
Tiên đã chẳng muốn về trời
Chúa đã chẳng bỏ về trời
Chúa vẫn ở nơi con người trần thế.

 8. 7. 2007

Sau chuyến đi thăm đảo Tiên. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét