Tôi không thể nào quên giàn mướp của bố, vì nó khiến tôi nhớ lại nụ cười thật tươi trên khuôn mặt sạm nắng của bố khi cùng tôi ngắm những trái mướp non trên giàn. Một quãng đời niên thiếu với một cuộc sống khó khăn thiếu thốn, nhưng đó là quãng đời đẹp nhất của tôi... Những ngày tháng ấy tôi được sống trong môi trường thiên nhiên thật tuyệt, và cuộc sống tuy khổ cực nhưng ấm đượm tình người, tất cả những gì mà tôi trải nghiệm đã trở thành vốn sống cho tôi tự tin bước vào đời...
GIÀN MƯỚP CỦA BỐ
Giàn mướp nhỏ ngang tầm em với
Lá loăn xoăn hoe nắng ngọt ngào
Đủ che nắng một khoảnh sân chập chõm
Bé nhảy dây chơi góc cuối vườn
Mướp vươn mình đùa vui trong nắng
Những nụ hoa xinh xắn bướm liệng bay
Hoa mướp vàng, bướm vàng bay lúng liếng
Góc vườn quê hớn hở lá reo vui. . .
Một buổi sáng, trái mướp dài thon thả
Trả cho đời hương vị của cần lao
Bao công khó bố vun trồng chăm sóc
Em hái lấy những ngọt ngào trong trẻo
Vị đồng quê thơm mát bát canh ngon
Trái mướp non trên giàn đung đưa khẽ
Lẽ ở đời em học sẽ không phai
Khi ăn quả nhớ kẻ dầm sương dãi nắng.
Tôi viết câu kết cho bài thơ : “Khi ăn quả nhớ kẻ dầm sương dãi nắng”, đó là đạo lý ở đời mà bố tôi đã dạy cho tôi khi tôi còn rất nhỏ. Mặc dù năm nay tôi đã 46 tuổi, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in trong trí hình ảnh giàn mướp mà bố tôi trồng khi tôi còn là cô bé 10 tuổi. Mỗi khi nhớ về giàn mướp này, tôi nhớ lại khuôn mặt sạm ĐEN vì dầm sương dãi nắng của bố mình. Tôi nhớ những buổi sáng hai cha con đứng ngắm những nụ hoa mướp kết trái, rồi những trái mướp non lớn dần lên...
Tôi cảm thấy anh chị em tôi như những trái mướp non trên giàn mướp của bố, được bố chăm sóc vun trồng... Những trái mướp non đã chắt lọc những tinh hoa của đất, nhờ vào công sức lao động của người nông dân để rồi trả lại cho đời những hương vị thơm ngon của nó. Anh chị em tôi đã nhờ vào những giọt mồ hôi khó nhọc của bố mà lớn làm người.
Thời gian ấy gia đình tôi nghèo lắm! Mỗi sáng thứ hai đầu tuần, bố tôi phải dậy thật sớm đạp xe đạp hàng mấy chục cây số từ Trảng bơm, huyện Thống Nhất lên Hàng Xanh Sài Gòn, để làm công nhân. Chiều thứ bảy cuối tuần lại đạp xe về nhà làm rẫy. Bố tôi bảo đạp xe đạp thì tiết kiệm tiền đủ mua được 1 lít gạo cho các con...
Những ngày tháng ấy đã in sâu vào tiềm thức tôi, cho đến tận bây giờ. Mỗi khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc trào dâng. Tôi nhớ những buổi sáng ra thăm vườn, tôi chỉ là cô bé 10 tuổi, kiễng chân lên vuốt ve những trái mướp non, trong lòng cảm thấy sự sống hết sức kỳ diệu. Bố tôi bảo đó là do Chúa ban cho con người, để nuôi sống con người... “Phải biết cảm tạ Thiên Chúa vì những gì Chúa ban cho chúng ta, con ạ!”Tôi biết ơn Thiên Chúa vì Ngài đã tạo ra những điều kỳ diệu trong cuộc sống, và thật sự biết ơn bố vì tất cả những gì bố đã làm cho tôi. Với tấm lòng biết ơn sâu sắc, tôi đã viết bài thơ này để cản tạ tình cha, người cha của tôi ởdưới thế và cả Người Cha ở trên trời nữa.
VIDEO CLIP “TÌNH CHA” của MINH TƯỜNG: nhạc PHẠM TRUNG, thơ LM. NGUYỄN TẦM THƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét