Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

RỬA CHÂN CHO ANH EM



21/4/2011
“Anh em gọi Thầy là ‘Thầy’, là ‘Chúa’, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là ‘Thầy’, là ‘Chúa’.  Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau. Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.”
(GA: 13, 13-15)

Chiều nay, trong lúc dự chầu Thánh Thể, tôi cảm thấy thương Chúa vô hạn. Tiếng đàn chơi đoạn nhạc dạo cho ca đoàn hát chầu Thánh Thể càng da diết, càng khiến tôi buồn sầu, vì tôi thấy mình tệ bạc chưa đáp lại tình yêu của Chúa. Lúc đó chung quanh tôi đông nghẹt người, nhà thờ không có đủ chỗ ngồi, người ta ngồi chật kín cả sân, nhưng tôi lại hình dung ra cảnh Chúa nằm lẻ loi trong nhà chầu Thánh Thể vào những ngày thường. . . những ngày đó nhà thờ rất vắng người, Mình Thánh Chúa cứ nằm chờ đó, tôi thì thầm: “Chúa ơi! Chúa đã chờ con mà con nỡ hững hờ, Chúa đã buồn tủi vì con viện nhiều lý do để không đến với Chúa!”

Trước đó, Cha chủ tế đã giảng về ý nghĩa của hai việc quan trọng Chúa Giê-su đã làm trong bữa tiệc ly. Năm xưa, Chúa Giê-su vì yêu nhân loại, đã lập ra bí tích Thánh Thể để được ở mãi với nhân loại. Chúa Giê-su cũng đã để lại cho nhân loại một giới luật rất quan trọng: “Anh em hãy yêu thương nhau như thầy đã yêu thương anh em!”, và Người đã làm gương cho mọi người qua việc rửa chân cho các môn đệ. Tôi kiểm điểm lại mình, thấy mình sao tệ quá! Tôi đã có khi nào khao khát Chúa Giê-su Thánh Thể chưa?  tôi có thực sự yêu thương anh em như Chúa giê-su đã nêu gương chưa?
Một kỷ niệm đã lâu bỗng trở về với tôi trong chiều nay, khiến tôi cảm thấy vui trở lại. Trong không khí Giáo hội toàn cầu đang cử hành những nghi thức tưởng niệm Chúa giê-su chịu thương khó như thế này, mà tôi vui thì Chúa có buồn không? Và tôi tự trả lời cho câu hỏi của mình: “Chúa không buồn đâu nhỉ? Vì ít nhất con đã một lần phục vụ anh em như Chúa năm xưa! Điều đó đã làm cho con hạnh phúc như được phục vụ chính Chúa vậy!”
Tôi nhớ lại câu chuyện mình đã rửa chân cho một người đàn ông xa lạ, anh ta bị một vết thương rất nặng ở bàn chân. Lúc đó tôi đang bán thuốc tây tại nhà của mình, anh ta đến hỏi mua mấy viên Am-pi. Trong khi chờ tôi lấy thuốc, anh hỏi tôi: “Bị vết thương uống Am-pi có khỏi không cô?”. Tôi đề nghị anh đưa cho tôi xem vết thương, anh chìa một bàn chân ra trước mặt tôi, bàn chân đầy đất cát và đỏ mọng. qua tìm hiểu, tôi biết anh đã cuốc phạm vào chân từ chiều hôm trước, vết thương đã viêm tấy mà anh ta chẳng chịu chăm sóc gì cả. Tôi bảo anh rằng: “Anh chỉ uống Am-pi mà không chịu chăm sóc vết thương thì không khỏi được đâu!”. Tôi đưa thêm cho anh một chai oxygene và bông băng, rồi hướng dẫn cho anh cách chăm sóc vết thương. Nhưng nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết anh chẳng thèm nghe, dường như anh nghĩ là tôi bày vẽ ra để bán được hàng.
  Tôi nói:
  -Anh không chịu rửa sạch vết thương này thì coi chừng anh sẽ phải bị cưa chân đấy!”
Có lẽ tôi đã lo sợ cho anh ta còn hơn là anh ta đã lo sợ cho vết thương của mình. Tôi cảm thấy ái ngại cho anh ta, nên quyết định rửa vết thương giùm anh. Tôi bảo anh vào đợi tôi đi lấy nước. Tôi đặt trước mặt anh một thau nước lớn, rồi đi vào nhà trong chuẩn bị một thau nước nhỏ. Khi quay ra tôi vẫn thấy anh ngồi im, hai bàn chân lấm lem với một vết thương sâu hoắm. Tôi tưởng anh sẽ rửa sạch bàn chân trước khi tôi chăm sóc vết thương giùm, ngờ đâu anh cứ trơ mắt nhìn mình. Tôi miễn cưỡng bảo anh thả bàn chân đau vào nước, rồi ngồi xuống kỳ cọ đất cát cho anh ta. Lần đầu tiên trong đời, tôi gặp phải tình huống này, chậu nước càng đen tôi càng cảm thấy gớm ghiếc. Tôi định bỏ cuộc, nhưng lại sợ anh ta không biết chăm sóc vết thương thì đến phải cưa chân mất. Tôi chợt nhớ đến việc Chúa Giê-su rửa chân cho các môn đệ, Chúa là “Chúa” mà còn rửa chân cho các môn đệ, Chúa muốn tôi cũng phải phục vụ người khác như Chúa đã phục vụ. . .
Tự nhiên tôi thấy mình phấn chấn hẳn lên, không còn thấy gớm ghiếc nữa. Tôi đã kỳ cọ cái chân đau của anh ta một cách gượng nhẹ, và thay nước mấy lần, cho đến khi thau nước trắng phau. . . Chưa bao giờ tôi băng bó được một vết thương gọn ghẽ đến thế, tôi làm cẩn thận và nhẹ nhàng như làm cho chính mình vậy. Suốt mấy ngày sau đó tôi vui lắm, tôi cảm thấy Chúa rất hài lòng về mình. . .

Chiều nay nhớ lại việc làm đó, một việc làm hiếm hoi trong cuộc đời, tôi nhận ra mình vẫn chưa chu toàn theo lời trăn trối của Chúa: “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con!” Tôi nhớ đến việc Chúa Thánh Thể vẫn đang khao khát chờ mình, còn tôi thì nhận lãnh Chúa như một sự gì rất bình thường. . . chỉ khi tôi buồn khổ muộn phiền tôi mới thực sự tìm Người, để được Người nâng đỡ. . . Ôi, ước gì tôi luôn nghĩ đến Chúa như trong khi tôi rửa chân cho người đàn ông xa lạ ấy!

  Lạy Chúa! Con là đứa con gái tệ bạc! Sao Chúa vẫn mãi thương con! Tình yêu của Chúa chẳng thể nào con đền đáp nổi, Chúa ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét