Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

THƯ GỞI CHỊ TÊ-RÊ-SA

1/10/2011
Chị Tê-rê-sa quý mến;

Em viết thư này cho chị, để giãi bày những điều em vẫn trăn trở trong lòng từ bấy lâu nay.

Chị ơi ! Chị đã trải qua những năm tháng sống ở trần gian, hẳn chị cũng biết trần gian là như thế nào rồi? Có lúc em đã nhìn ngắm chị qua phút chiêm niệm, và thấy rằng làm thánh theo đường lối của chị thì thật là đơn giản. Song, đối với em, bản tính vốn ương ngạnh lại chảnh chọe nữa, việc đi theo đường lối của chị cho đến cùng thì cực kỳ khó khăn ! Em cũng có thử mấy lần rồi đấy chứ, nhưng lại bỏ cuộc...
Em rất muốn có được tâm hồn trẻ thơ và tín thác mọi sự hoàn toàn trong tay Chúa. Em muốn lúc nào cũng nép mình trong vòng tay nhân từ của Chúa. Nhưng chị biết không, em khó mà có tâm hồn nhỏ bé như chị được lắm ! Có lẽ vì từ bé, em đã sân si tính toán nên em đã bị già trước tuổi. Em có 7 anh chị em tất cả, em là đứa con thứ tư trong gia đình, thế mà có người vào nhà tưởng em là chị Hai cơ đấy! Lúc mới học lớp Hai, em đã làm kinh doanh rồi. Hồi ấy, em lục lọi đọc sách tập đọc lớp Bốn, lớp Năm, thấy có những chuyện hay hay, liền để bụng copy... Sau đó, em đã làm những cuốn tập nhỏ bằng nửa bàn tay của mình, rồi viết vào đó những câu chuyện bằng bút chì, thế là em đã có một tủ sách tí hon để cho mướn. Mỗi lượt mướn sách truyện của em, mấy đứa bạn phải trả cho em 2 sợi cao su xanh đỏ. Những sợi cao su ấy em đã đan thành dây để chơi nhảy dây mà không phải xin tiền mẹ mua... Nói tóm lại, tuổi em lớn dần, thì sự tính toán kinh doanh của em cũng lớn dần. Em lười đọc sách giáo lý và Kinh Thánh lắm. Cũng may sao em lại được đọc những tác phẩm có giá trị như Đông Châu Liệt Quốc, Tam Quốc Chí, Thủy Hử... những cuốn sách đó em đã đọc khi mới 11, 12 tuổi... Chính nhờ vậy em đã học được các chữ lễ, nghĩa, tín, dũng... Và cũng là Chúa đã thương em mà xô đẩy em vào học ngành Sư phạm. Chứ em đã thi vào trường Tài Chính Kế Toán rồi đấy. Nhưng có cô bạn rủ đi học Sư phạm, đi cho vui vì chiều lòng người bạn. Sự đời lại diễn ra cũng không như em nghĩ, em sau đó đi dạy học còn người bạn ấy thì lại không...

Chị ơi, em lại lan man mất rồi!
Mục đích em viết thư này là để kể cho chị về cái tật kén ăn của mình. Từ nhỏ em đã khó khăn trong việc ăn uống. Em tuy không đòi hỏi ăn những thức ăn ngon và mắc tiền, nhưng lại hay cằn nhằn vì món này sao lại bỏ hành... món kia có mùi mước mắm... món nọ có nhiều mỡ... Món này ăn phải thật nóng, món kia không được hâm lại, cứ để nguội... chắc vua Càn Long cũng không khó tính, khó nết trong ăn uống như em chị ạ! Đã mấy lần em bắt chước chị, cố gắng im lặng nuốt những món ăn đó như uống thuốc độc, nhưng rồi cuối cùng cũng phải cằn nhằn vài 3 câu mới xong! Chị bảo em phải làm sao đây?
Em thấy chị đã vượt thắng được bản thân vì chị đã hết lòng yêu mến Chúa, còn em nói yêu Chúa mà chẳng hết lòng. Em vẫn cứ chiều theo sở thích của mình, để mặc cho Chúa buồn chị ạ!
Chị ơi! Chị là Thánh Quan Thầy của các bệnh nhân, chị cũng biết em là một bệnh nhân mãn tính... Đã ba mươi năm nay, em nhờ bám vào Thập Tự Chúa Ki-tô mà chịu đựng được những cơn đau của bệnh tật, nhưng cứ khỏe lên lại quên mất Chúa! Em thấy chị đã dâng hết những đau đớn bệnh tật của chị lên cho Chúa, để cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo và cho mọi người. Chị đã dâng những đau khổ, oan ức của mình vì lòng yêu mến Chúa... Còn em đã chẳng biết tận dụng những cơ hội ấy, thật là đáng tiếc chị nhỉ!
Em thấy chị đã để tâm làm những việc nhỏ nhặt, tầm thường vì lòng yêu mến Chúa... Còn em lại chê việc nhỏ không làm, để rồi cũng chưa bao giờ làm nổi việc gì lớn... Bây giờ em sẽ bắt chước chị làm những việc nhỏ nhặt vì yêu mến Chúa... chắc là em sẽ làm được chị ạ! Nhưng còn việc bắt chước chị hãm mình hy sinh, không cằn nhằn về việc ăn uống thì em thấy khó quá, chị giúp em với nhé!

Thư đã dài rồi, em đi ngủ đây! Ngày mai, em có nhiều việc phải đi và có nhiều người phải gặp gỡ... Em xin chị nhắc nhở em luôn nở nụ cười tươi vui để đem niềm vui có Chúa đến cho mọi người, chị nhé!

See you later,
Em gái của chị,
Thuy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét