“Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ : "Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng." Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ : "Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết ?" Họ đáp : "Vì không ai mướn chúng tôi." Ông bảo họ : "Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho !" Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý : "Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất." Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ : "Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt." Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ : "Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao ? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao ?
(Mt: 20, 1-15)
Ông chủ vườn nho thật là tốt bụng, tình thương ông dành cho người ta thật rộng lượng. Mướn thợ làm công nhật thì mướn từ đầu giờ làm việc, chứ ai lại đi mướn người vào làm việc khi ngày đã sắp tàn. Công việc có cần kíp đi chăng nữa, phải mướn người lúc cuối ngày, thì ông chủ cũng đâu cần phải trả tiền công như thỏa thuận của một ngày làm việc, vì rõ ràng những người vào giờ chót cũng ế ẩm chẳng ai thèm thuê mướn! Thái độ của ông chủ vườn nho, khiến tôi càng suy nghĩ nhiều về thái độ hẹp hòi ích kỷ của những người thợ vào làm vườn từ tảng sáng.
Cũng cùng là thân phận đi làm mướn như nhau, tại sao lại không thông cảm mà thương nhau hơn, biết đâu những người vào làm giờ chót kia có những nỗi khổ gì chăng? Sức khỏe bác thợ này không đủ, tay chân vụng về luống cuống, hay là, gia đình ông có chuyện chẳng lành phải giải quyết, đến chiều rồi mà tiền không có trong tay, phải đi chầu chực xin làm may ra còn kiếm chút cháo thì sao? Nếu họ biết nghĩ cho đồng loại như thế, thì chắc họ sẽ không bực tức ganh ghen với những người vào làm giờ chót nữa? Nếu họ biết đặt mình vào hoàn cảnh của những người thợ phải lang thang cả ngày rồi mới kiếm được việc làm, có lẽ họ sẽ dễ cảm thông với những người ấy hơn!
Lạy Chúa!
Chúa đã gọi con vào làm vườn nho cho Chúa từ tảng sáng, Chúa đã thương con ngay từ thuở ban đầu, thế mà...
Con đã tích cực làm vườn cho Chúa chưa, hay là đã chểnh mảng công việc, dùng thì giờ vào chuyện dòm ngó người chung quanh?
Con có biết hòa mình vào lòng thương xót của Chúa, để chia sẻ tình yêu của Chúa cho những người chung quanh con, hay là con đã làm cho họ càng trở nên xa lạ với tấm chân tình bao la của Chúa?
Con có luôn thông hiểu cho anh chị em sống chung quanh mình, để rồi có thể sống hòa đồng với họ, hay là con đã gây nên những chuyện ganh ghét đố kỵ giữa anh em đồng loại, làm đau lòng Chúa?
Con có luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, để biết thông cảm cho anh chị em mình, hay là đã nhìn họ với con mắt lên án, làm đau lòng Chúa?
Chúa ơi, con biết mình chưa làm được gì nhiều để đền đáp tấm chân tình của Chúa, mà trái lại đã phạm phải rất nhiều sai lầm, và đã gây nhiều rắc rối phiền toái cho Chúa, xin hãy tha thứ cho con và soi sáng cho con biết đường sửa đổi. Và, Chúa ơi, con cảm tạ tình Chúa đã thương con quá nhiều, từ nay con sẽ tích cực hơn trong việc làm vườn nho cho Chúa, xin Chúa đoái thương nhận lời con, một người thợ làm vườn nho của Chúa. Amen!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét