Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

TÔI CHẲNG CÒN PHẢI ĐÓI, CŨNG KHÔNG CÒN PHẢI KHÁT!

Đức Giê-su bảo họ : "Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói ; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ !”
(Ga: 6, 35)

Trước đây, trong một quãng đời kể cũng khá dài, tôi thường chỉ rước Mình Thánh Chúa độ một vài lần sau khi nhận lãnh phép hòa giải rồi thôi. Cảm giác con người mình nhiều tội lỗi, dù chẳng phải là tội trọng, đã ngăn cản tôi không dám rước Mình Thánh Chúa vào lòng, cho đến khi tôi lãnh phép hòa giải lần kế tiếp. ?Ngặt một nỗi là tôi có tính lười biếng, lần lữa việc đi xưng tội, thế nên tôi thường xuyên rơi vào trạng thái trốn tìm với Chúa Giê-su Thánh Thể. Nhiều lúc tôi đã chán nản buông xuôi, cho rằng mình đã lạm dụng lòng tha thứ của Chúa quá nhiều, khi mà cứ đi xưng tội rồi lại phạm tội. Trong một lần đi xưng tội, tôi đã bày tỏ nỗi niềm trăn trở đó của mình cho vị linh mục ngồi tòa; khi vừa nghe tôi nói xong, vị linh mục đã kêu lên xuýt xoa, và ngài
đã khuyên tôi không nên ngã lòng cậy trông vào lòng từ bi thương xót của Chúa. Nhờ lời khuyên ấy, tôi mới lấy lại được sự quân bình trở lại. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thói quen như trước, nghĩa là, rất ít khi rước Mình Thánh Chúa. Chính vì vậy, quãng đời đó của tôi bề ngoài có vẻ ổn thỏa, song thật ra nó rất bôn ba. Không phải tôi bôn ba cực khổ vì đói khát vật chất, mà là sự bôn ba kiếm tìm một điều gì đó tôi không sao nắm bắt được. Bây giờ thì tôi đã hiểu, dạo ấy tôi đói khát điều gì rồi, bạn ạ!
Lời Chúa hôm nay cho tôi nhận ra rằng, suốt một quãng đời dài của mình, tôi đã bỏ mặc cho linh hồn mình đói khát”Bánh trường sinh”, tôi đã chẳng lo đi kiếm tìm theo hướng ấy, mà cứ mải miết đi tìm những lương thực dễ hư nát và nó chỉ có thể thỏa mãn mình trong chốc lát mà thôi! Nhưng, Chúa Giê-su không ở yên trong nhà chầu chờ tôi đến tìm Ngài! Chúa đã chạy đi tìm tôi. Có lẽ Ngài đã rất bôn ba trong cuộc kiếm tìm này, vì tôi là một đứa con gái bướng bỉnh và ươn lười trong nhiều năm tháng. . Chính Ngài đã dẫn dắt cuộc đời tôi qua những nẻo đường đầy phiêu lưu và kỳ thú, khiến cho tôi bị hấp dẫn bởi sự phiêu lưu mạo hiểm đó đến nỗi con người tôi thay đổi hồi nào mà tôi cũng không hay biết. Từ một đứa con gái lười biếng đọc Thánh kinh, tôi trở thành người say mê kể chuyện Thánh kinh cho những người chung quanh. Từ một người lười biếng rước Mình Thánh Chúa, tôi trở nên siêng năng rước lễ mỗi ngày, dù rằng con người đầy tội lỗi trong tôi chưa phải là đã chết đi một cách vĩnh viễn... Chẳng biết bằng cách nào và tự khi nào, Chúa đã đánh thức tôi mỗi sáng sớm và cho tôi nói năng như người môn đệ của Chúa... Tôi tự biết mình vẫn còn nhiều sân si tội lỗi, nhưng tôi vững tin vào lòng từ bi thương xót của Chúa. Và tôi đã mạnh dạn dám rước Mình Thánh Chúa mỗi ngày, sau khi đã trao phó con người lôi thôi lếch thếch bệnh hoạn của mình cho Chúa, với một niềm tin chắc chắn rằng Chúa Giê-su Thánh Thể sẽ chữa lành mọi vết thương trong tôi. Kể từ đó, tôi không còn phải bôn ba kiếm tìm chi khác nữa, ngoài việc tìm đến với Thánh Thể Chúa và Lời Chúa mỗi ngày!

Lạy Chúa Ki-tô Phục sinh! Hôm nay con thành thật viết ra đây những tâm tư trăn trở mà con đã một thời phải đói khát vì đời con thiếu vắng Chúa, với hy vọng rằng nó sẽ giúp cho những người đang ở trong tình trạng chơi vơi tìm kiếm Chúa như con trước đây sẽ nhận ra Chúa chính là “Bánh trường sinh” của đời họ, để họ sẽ không còn phải đói khát nữa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét