Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

CUỘC VIẾNG THĂM ĐẶC BIỆT

‘Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét. Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng và nói rằng : "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc.”’
(Lc: 1, 39-42)

Khoảng giữa năm 1999, tôi đã có một cuộc đi thăm viếng hết sức đặc biệt, và cuộc thăm viếng đó đã mở ra cho tôi nhiều suy nghĩ. Tại sao tôi lại gọi đó là cuộc thăm viếng đặc biệt? Thời gian đó tôi rất ít ra khỏi nhà, có đi đâu cũng chỉ là đi kiếm bác sĩ mà thôi. Nhưng lần đó tôi ra khỏi nhà là để đi thăm ông anh rể, chồng của chị Hai tôi. Anh ấy vừa trải qua một ca phẫu thuật, bác sĩ đã cắt đi của anh ấy 3 phần tư cái dạ dày. Trước đó, bác sĩ đã gọi riêng chị Hai tôi ra, để báo cho chị biết, anh ấy có một khối u ác tính trong bao tử. Chúng tôi đã bàn với nhau là sẽ không để cho anh ấy biết. Vì vậy, anh rể tôi đinh ninh cái bao tử của anh có khối u lành tính. Tôi còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy vào đúng lúc nó bị cúp điện. Người nhà dắt tôi đi thở dài ngao ngán trước cái viễn cảnh phải leo bộ lên sáu tầng lầu, họ cứ chần chừ ở dưới chân thang và lo ngại cho tôi. Nhưng tôi quyết tâm hối thúc họ dắt tôi lên, chứ không chịu ngồi chờ thang máy.
Lên gần hết các bậc thang, thì khắp nơi đã chan hòa ánh sáng trở lại. Hai chân của tôi bình thường đi lại đã khó khăn, nay lại phải leo lên nhiều bậc thang như vậy, cộng thêm sức khỏe của tôi lúc đó rất xấu, vì thế lên tới được cửa phòng bệnh của anh rể là cả một vấn đề không nhỏ cho tôi. Không hiểu sức mạnh nào đã giúp tôi lên tới được tầng lầu thứ sáu, chỉ biết vừa leo thang tôi vừa nhớ đến ngắm thứ hai mùa vui, Đức Mẹ đi viếng bà thánh I-sa-ve cũng phải leo núi... nghĩ đến chặng đường xa của Đức Mẹ tôi quên mất chuyện leo thang của tôi chăng? Chị Hai tôi kể, vừa thấy tôi bước vào phòng, anh rể tôi ngóc đầu dậy, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên và vui mừng. Bởi anh sống chung trong gia đình tôi, anh biết tôi mù lòa chẳng chịu đi đâu. Có lẽ không vướng mấy dây rợ luộm thuộm quanh người, anh ấy đã chạy ra đón tôi rồi. Tôi đến bên giường anh, vừa mở miệng hỏi “Anh đã bớt đau chưa?”, thì anh đã đưa bàn tay còn rảnh của anh ra nắm chặt lấy tay tôi, giọng anh hết sức xúc động:
-Thủy đi thăm anh chi cho cực vậy!
Tôi cười đáp lời anh:
-Em đi thăm anh cho anh mau lành bệnh, chóng được về nhà.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác bị bàn tay anh xiết mạnh, đó là cả một biểu hiện mừng vui và xúc động trào dâng, vì anh hiểu tôi phải khó khăn thế nào mới vượt qua được bao trở ngại để lên thăm anh. Chị Hai tôi còn nói, mặt anh lúc ấy đỏ rực lên, tôi nghĩ đó là biểu hiện của sự vui mừng hạnh phúc vì được thăm viếng một cách đặc biệt.

Kể từ sau chuyến đi thăm ấy, tôi ý thức được rằng, việc một người khuyết tật đi thăm viếng một ai đó nó sẽ có tác dụng lớn hơn việc đi thăm viếng của một người bình thường. Hôm nay, đọc lại đoạn Tin Mừng trên đây, tôi lại có thêm suy nghĩ rằng, Đức Mẹ đang trong thời kỳ mang thai cũng gặp rất nhiều trở ngại, thế mà Đức Mẹ cũng đã rất vội vã để đi thăm cho được bà chị họ, vì Mẹ hiểu được nỗi khó khăn còn lớn hơn của bà chị họ mình. Đức Mẹ đi thăm chị họ đã mang lại cho chị họ một niềm vui, nhưng niềm vui còn lớn hơn nữa là Đức Mẹ đã mang Chúa đến cho chị họ của mình. Tôi cũng vậy, với những trở ngại của tôi, khi đi thăm ai đó là mang một niềm vui đến cho họ, và khi tôi ý thức được rằng tôi mang Chúa đến cho người mà tôi muốn viếng thăm thì niềm vui sẽ còn nhân lên gấp bội... và như thế, những trở ngại của tôi cứ nhỏ dần nhỏ dần, cho đến bây giờ đối với tôi nó là con số zero, bạn ạ!

Mẹ Maria yêu quý! Mẹ đã nêu gương cho chúng con trong việc quan tâm yêu thương người khác, xin Mẹ hãy hun đúc tình yêu trong chúng con, và giúp chúng con mang Chúa đến với mọi người sống chung quanh chúng con luôn, Mẹ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét