“Thật, Thầy bảo thật anh em : anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.”
(Ga: 16, 20)
Trước khi bước vào Cuộc thương khó, Chúa Giê-su đã báo cho các môn đệ biết, các ông sẽ phải khóc lóc và than van. Khóc lóc than van không những vì mất Thầy, mà còn vì các ông rồi sẽ gặp phải những phiền lụy do cái chết của Thầy mình. Các ông sẽ phải khóc lóc than van, trong khi thế gian vui mừng vì bọn họ tưởng rằng đã tiêu diệt được Thầy của các ông. Và thực tế đã xảy ra là các ông cũng tưởng rằng Thầy mình đã chết, còn nỗi buồn nào chua chát hơn! Song, Chúa Giê-su lúc đó cũng đã nói: “Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” Ở vào thời điểm đó các môn đệ chẳng hiểu gì mấy về những lời báo trước của Chúa Giê-su, chỉ khi họ được thấy Chúa Giê-su Phục sinh, họ mới hiểu được niềm vui mà Thầy mình đã nói đến.
Chúa Giê-su đã dạy cho chúng ta một triết lý sống: Phải qua gian khổ mới tới niềm vui. Chính con đường thập giá của Chúa là một tấm gương cho chúng ta. Chúa đã trải qua mọi cảm giác đau khổ: bị môn đệ bỏ rơi trong cơn hoạn nạn, bị xử án một cách oan khiên vì những mưu đồ chính trị của mấy thượng tế Do-thái, chịu nhục mạ, chịu đánh đập và chấp nhận sỉ vả... chịu đóng đinh và chết trần truồng trên thập giá, để hoàn tất công cuộc Cứu Chuộc nhân loại mà Chúa Cha đã giao phó. Trước khi đi vào con đường thập giá, Chúa đã báo cho các môn đệ những gì họ sẽ phải trải qua, và đã dạy dỗ họ những điều cần phải làm sau khi Con Người ra đi. Nhưng, Chúa Giê-su cũng đã khẳng định “Niềm vui của anh Em không ai lấy mất được.” Đấy chính là phần thưởng Nước Trời cho những ai phải chịu đau khổ để bước đi theo Chúa. Cũng như Chúa Giê-su đã chấp nhận con đường thập giá với bao nhục nhằn thống khổ, để rồi Người đạt được niềm vui là đem lại sự tái sinh cho nhân loại, và đặc biệt là niềm vui làm đẹp lòng Chúa Cha.
Ngay từ lúc bắt đầu thu thập môn đệ, Chúa Giê-su đã từng nói: “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình mà theo...“. Là một người theo Chúa, tôi sẽ phải chấp nhận những đau khổ, sẽ phải vác thập giá mình mà theo, phải đấu tranh với những cám dỗ ở đời... để thực thi Lời Chúa. Song, tôi được bảo đảm một phần thưởng trên Nước Trời, tôi sẽ được về hưởng hạnh phúc quê Trời cùng với Chúa. Vấn đề ở chỗ, làm sao tôi có thể vác thập giá mình một cách trung kiên? Tôi biết mình chẳng thể vượt qua những nỗi gian nan khổ sầu nếu như tôi không cậy dựa vào Chúa. Tôi đã tìm ra một cách thức để có thể vượt qua đau khổ, đó là bám chặt vào Đức Ki-tô, Phục sinh. Vâng, tôi biết mình phải sống bám vào Đức Ki-tô, Đấng đã chịu đóng đinh một cách ô nhục trên thập giá vì tôi, và đã Phục sinh vinh hiển. Chính Đức Ki-tô đã cậy dựa vào Chúa Cha như một tấm gương cho tôi noi theo. Trước giờ tử nạn, Người đã từng trải qua cơn sợ hãi đến đổ mồ hôi máu trong vườn Giệt. Tuy nhiên, Người đã tìm được sức mạnh nơi Chúa Cha, qua 3 lần cầu nguyện liên lỉ với Ngài dưới bóng trăng mờ ảo của vườn Giệt năm xưa. Vâng, tôi biết mình chỉ có thể tìm sức mạnh nơi Chúa mới trung kiên theo Chúa đến cùng mà thôi!
Lạy Chúa Ki-tô Phục sinh! Xin thương ban cho con sức mạnh của Chúa, để con có thể theo Chúa đến cùng. Xin Thập Giá của Chúa mãi là vầng trăng sáng cho con dõi bước. Và con cũng xin dâng lên Chúa tâm tình con chịu mọi nỗi gian lao trong đời, như những khúc ca làm vui lòng Chúa Cha trên trời vậy. A-men
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét