Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

CỨ NÓI ĐI, ĐỪNG LÀM THINH!

‘Một đêm, Chúa bảo ông Phao-lô trong một thị kiến : "Đừng sợ ! Cứ nói đi, đừng làm thinh, vì Thầy ở với anh ; không ai tra tay hại anh được, vì Thầy có một dân đông đảo trong thành này."’
(Trích sách Tông-đồ Công Vụ: 18, 9-10)

Lời trên đây Chúa nói với thánh Phao-lô Tông-đồ, phải chăng Người cũng đang nói với tôi? “Thủy ơi, đừng sợ! Cứ nói đi, đừng làm thinh, vì Thầy ở với con...” Thánh Phao-lô ngày xưa, sau khi ngã ngựa và được Chúa soi chiếu, ngài đã trở nên một vị Tông-đồ đầy nhiệt huyết đi rao giảng Tin Mừng cho dân ngoại. Còn tôi, sau bao việc kỳ diệu Chúa đã làm cho tôi, tôi đã trở nên như thế nào?
Những năm tháng gần đây, tôi đã mạnh dạn làm chứng nhân cho Chúa, trước mặt cả những Ki-tô hữu lẫn những người không Ki-tô. Thế nhưng, có nhiều lúc tôi vẫn còn dè dặt. Tôi sợ người ta cười tôi nói khoác, tôi sợ người ta không mấy tin, tôi sợ những người ngoại đạo cho rằng tôi dụ dỗ họ... Nghĩa là, tôi sợ đủ thứ! Bởi thực tế đã xảy ra, một người mù Phật giáo được tôi rủ đi chơi Nha Trang cùng Huynh đoàn khuyết tật Ki-tô đã khước từ, với lý do cô ta sợ tôi rủ vào nhà thờ. Sau này, khi hiểu ra rằng tôi rủ cô đi chỉ vì muốn đem lại cho cô niềm vui chứ không có mục đích nào khác, cô ta cứ tiếc rẻ mãi. Một lần nọ, khi nghe tôi nói rằng, bây giờ tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt, tốt hơn cả trước kia tôi còn sáng mắt... người ta hỏi tôi rằng: “Có thật là chị vui như chị nói không? Hay là chị nói thế để tự lừa dối mình?”... Đấy là những phản ứng từ phía người nghe, bản thân tôi có tật nói nhiều, không nói thì thôi đã nói thì lại nói thiên thu bất tận, cái tật này tôi đã biết mà lại không sửa được. Vì thế, nhiều khi tôi đã nói chuyện Kinh thánh với người ngoại đạo cả một hai tiếng đồng hồ, rồi khi nhận ra mình nói quá nhiều thì lại hóa ra ngại! Hôm nay, Chúa nói với tôi: “Đừng sợ, cứ nói đi, đừng làm thinh, vì Thầy ở với con...”, tôi cảm thấy mình cần xét lại chính mình. Có thật là những khi tôi loan báo Tin Mừng, tôi đã hoàn toàn vì Chúa, hay là tôi muốn làm nổi trội “cái tôi” của mình? Nếu như tôi hoàn toàn nói những gì Chúa muốn, chứ không phải là nói những điều mình muốn, thì tôi chẳng có gì phải áy náy và e ngại cả. Vâng, nếu như tôi luôn nhớ được điều này, “Thầy ở với con”, thì tôi sẽ chỉ nói những gì Thầy muốn nói, và tôi sẽ không sợ gì mà phải làm thinh. Vả chăng, có bị ai cười, ai nghi ngờ, ai bực bội gì, mà vì Chúa thì tôi cũng vẫn sẽ nói. Tôi chưa đến nỗi bị ai bắt bớ, đánh đập như các Tông-đồ ngày xưa, mà tôi lại đã chùn bước, thì còn nói gì đến “tử vì đạo”?

Lạy Chúa! Xin cho con trở nên mạnh dạn, để con hăng say làm chứng nhân cho Chúa trước mặt mọi người. Xin cho con có can đảm, mà nói về Chúa cho những ai còn chưa biết Chúa, để họ sẽ được hưởng niềm vui đích thực, là niềm vui có Chúa trong đời. Xin cho con luôn ý thức được rằng, tất cả những gì con nói về Chúa là để tôn vinh Chúa, và chúc tụng Chúa mà thôi! Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. A-men

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét