“Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết.”
(Ga: 6, 44)
Thật sự, nếu Chúa Cha không “lôi kéo” tôi thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang ở xa Chúa Con lắm! Nhìn lại những năm tháng đã qua, quả thực là Chúa Cha đã lôi kéo tôi theo một phương cách riêng của Ngài, nên tôi mới có thể đến được với Chúa Giê-su như hiện nay, bạn ạ!
Tôi nhớ những ngày tháng mới làm quen với cuộc sống mù lòa, những ngày ấy đối với tôi thật dài thật đơn điệu. Thời gian đó, mọi người đi làm hết, chỉ còn mình tôi trong căn nhà lặng ngắt. Trưa đến, mới có người về chuẩn bị thức ăn cho tôi, rồi lại vội vã ra đi. Có những lúc tôi thèm nghe giọng nói của một con người, đến nỗi tôi đã bấm số điện thoại của một người quen, để rồi cuối cùng lại hủy cuộc gọi, vì ngại rằng người ấy đang bận việc gì chăng. Song le, nỗi trống trải khiến tôi lại nhấc ống nghe lên, bấm đại một số điện thoại ngẫu nhiên nào đó, chỉ để nghe người ta nói cộc lốc: “Cô lộn số rồi!”, chừng ấy thôi cũng đủ làm tôi bớt trống trải. Buồn quá không biết làm gì thì lại lấy chuỗi hạt ra lần hạt, nhưng tâm trí cứ phiêu diêu tận đẩu tận đâu! Ngày tôi chưa bị mù, có bao giờ tôi tự mình lần hạt như vậy đâu. Thường là tôi đọc kinh chung với người lớn trong gia đình, cốt cho ông bà cha mẹ vui lòng mà thôi! Mỗi buổi chiều bố tôi ngồi đọc sách đạo đức cho tôi nghe, rồi ông lấy tràng hạt ra, hết đọc những chuỗi kinh Mân Côi lại đến kinh Lòng thương xót Chúa. Dường như ông cố tình làm như thế mà không hỏi ý tôi có muốn hay không, để buộc tôi phải cùng đọc kinh chung với ông vậy... Ngoài những giờ phút đó, tôi thường chìm ngập vào nỗi buồn và nước mắt. Tôi khóc với Chúa Giê-su bị đóng đinh, khóc với Mẹ Maria sầu bi, chỉ vì họ tuyệt đối im lặng và không làm tôi phải bực bội vì những lời khuyên ngớ ngẩn... Tuy nhiên, cũng chỉ có thế, tôi không kiếm tìm gì hơn ở Chúa và Mẹ, mà lại thả hồn đi hoang tìm những giải pháp cho cuộc đời mình. Biết bao phương trình tôi đã đặt ra và tìm cách giải mã cho nó, nhưng phương trình nào rồi cũng vô nghiệm đối với tôi! Gia đình tôi chẳng ai biết trong cái đầu của tôi suy nghĩ gì, bởi tôi chẳng bao giờ thổ lộ những trăn trở của mình cho bất cứ ai ngoài Chúa Giê-su và Mẹ Maria!
Chúa Cha đã “lôi kéo” tôi không theo nghĩa người ta thường hiểu, Ngài đã “lôi kéo” tôi bằng cách tạo ra cho tôi những cơ hội, mà những cơ hội Ngài trao cho tôi cũng rất khác người!
Tôi nhớ những ngày bập bẹ tập đọc tập viết chữ nổi, lại cũng đầy khó khăn cản trở cho tôi, so với những người đồng cảnh ngộ. Vì tôi không những bị mù mà còn biết bao bệnh tật, tay chân thì tê dại cảm giác kém, cột sống thì thoái hóa,... những cái đó đã khiến tôi tưởng chừng không thể tiếp cận được với sách vở học hành! Rồi tôi cũng tìm ra được những cách để vượt qua thử thách đó! Khi đã biết đọc chữ nổi, tôi hăm hở đi hỏi mượn sách để đọc, hy vọng mình sẽ được tăng thêm kiến thức, vì nghĩ rằng mình đã lạc hậu mất cả chục năm... Nhưng, hỡi ôi! Sách chữ nổi thật là nghèo nàn, tôi đành phải đọc sách toán của các lớp tiểu học như một bài luyện tập đọc vậy. Đọc hết mấy cuốn sách toán, tôi miễn cưỡng lấy Thánh kinh ra đọc! Có lẽ bố mẹ tôi đã rất ngạc nhiên và cũng rất vui mừng nữa, vì cho tới thời điểm đó, tôi chưa hề bao giờ đặt tay lên bất cứ một cuốn Thánh kinh nào, bạn ạ.
Tôi nhớ ngày thầy tôi giới thiệu tôi lên TTMV của TGP Sài Gòn để học viết tin... Tôi đã hăm hở lên đường dẫu biết rằng mình học cũng chẳng làm được gì, chỉ là để thỏa mãn cái mộng làm phóng viên khi hồi còn bé! Nào ngờ ngay buổi đầu tiên, tôi phải học viết blog, một cái gì đó thật xa lạ đối với tôi. Vì lớp học viết tin này người ta đã qua một khóa rồi, phần viết phóng sự sẽ được học xen kẽ với việc học viết blog. Vị linh mục dạy viết blog chắc cũng chưa có sự chuẩn bị giáo án để dạy người mù, tôi ngồi nghe như vịt nghe sấm... Chưa hết đâu bạn ơi! Cuối buổi học, vị linh mục giảng viên ra cho chúng tôi một bài tập mà mới nghe qua tôi đã phát hoảng. Ngài yêu cầu các học viên: Mỗi ngày, chọn một câu Thánh kinh, rồi viết những suy nghĩ của mình để đăng lên blog, tôi hiểu bài tập này không phải chỉ ngày một ngày hai... Tối hôm ấy tôi trở về nhà, bắt tay vào việc viết blog với một lô một lốc những trở ngại. Computer của tôi bị hư ngay sau khi tôi vừa kết nối với mạng internet. Ngày hôm sau thợ đến kiểm tra máy rồi kết luận, máy của tôi bị hư phần cứng, bộ phận hư này phải gởi lên tận công ty xử lý, không biết công ty sẽ giải quyết sớm hay muộn... Nhưng tôi vốn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm theo đúng với mọi người. Tôi đến nhà một người bạn mù, mượn máy của anh ta, để sống chết làm cho được bài tập mà cha Phê-rô Hiền(giảng viên của lớp viết blog) đã giao phó. Trong những ngày ấy, tôi nhiều lần tự hỏi, không biết tôi sẽ duy trì được việc viết blog này đến bao lâu, thế mà cũng đã gần bốn năm... Tất nhiên tôi không thể nào quên những sự giúp đỡ nhiệt tình mà bạn bè đã dành cho tôi trong những ngày tôi tập tễnh thiết kế trang blog của mình, và tôi tin tất cả những con người dễ thương đó là do Chúa phái tới giúp tôi, bạn ạ!
Tôi đã đến với Chúa bằng những nẻo đường quanh co khúc khủyu như thế đó! Ngay cả việc tôi ngồi đây viết những dòng chữ này gởi tới bạn, cũng là một sự “lôi kéo” của Chúa Cha nữa. Thử thách càng nhiều, đức tin của tôi càng được nung nấu, vì sau mỗi chặng đường thử thách, tôi nhận ra sự hiện diện của Chúa Giê-su trong cuộc đời mình một cách rõ nét hơn. Đọc qua câu Thánh kinh trên đây, tôi đã bật cười khúc khích một mình, vì đúng là Chúa Cha đã lôi kéo tôi, chứ tôi đâu có chủ động đi tìm Ngài! Bây giờ thì tôi đã biết tìm đến với Chúa mỗi ngày, và tin rằng, chắc chắn Chúa Giê-su sẽ cho tôi sống lại trong ngày sau hết, để được cùng với Người ca tụng Chúa Cha trên cõi trời vinh hiển đến muôn đời. A-men
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét