Đừng ai tự lừa dối mình. Nếu trong anh em có ai tự cho mình là khôn ngoan theo thói đời, thì hãy trở nên như điên rồ, để được khôn ngoan thật.”
(Cr I: 3, 18)
Ngày xưa tôi tự dối mình
Tưởng mình là đứa thông minh hơn người
Bao phen vấp ngã trường đời
Chúa thương nâng đỡ bằng Lời khôn ngoan
Hồn tôi gạt bỏ lo toan
Những gì phù phiếm, đa đoan xin từ!
Đời người một kiếp phù du
Một cơn gió thoảng lá thu lìa cành
Tôi xin làm áng mây xanh
Chẳng mong làm kẻ khôn lanh chợ đời
Mây xanh nhẹ bổng lên trời
Thế gian không hiểu bảo tôi hóa rồ!
Thôi thì tôi cứ điên rồ
Khùng điên trong Chúa Ki-tô cũng đành
Thế gian dẫu có khôn ranh
Làm sao hiểu được cao xanh ý trời
Tôi đành điên giữa loài người
Để hồn tôi được nghe Lời khôn ngoan.
Lời cho tôi sự bình an
Lời cho tôi được ngập tràn ơn thiêng
Cuộc đời xoay chuyển ngả nghiêng
Thì tôi vẫn cứ là chiên của Người
Chiên vào đồng cỏ xanh tươi
Người cho no thỏa thảnh thơi giữa đồng.
Tôi vào một cõi mênh mông
Vẫn không lo sợ vì không một mình
Bên Người, mục tử thông minh
Tôi đi trong tối, thần linh dẫn đường
Tôi đâu còn sợ đường trường
Có bàn tay Chúa Quan Phòng dìu tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét