Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

MỪNG VUI LÊN, NHỮNG KẺ TIN!

‘Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Maria Mácđala đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Simôn Phêrô và người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà nói : "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."
Ông Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.’
(Ga: 20, 1-8)

Niềm thương, thương đến xót xa
Thương Thầy nơi bãi tha ma một mình
Mộ kia chôn nặng khối tình
Ba ngày như thể muôn nghìn thu qua
Chờ mong trong nỗi thiết tha
Trời vừa tảng sáng, nàng ra mộ Thầy...
Ô, kìa! Tảng đá ở đây
Ai người đã lấy xác Thầy vội đi?...

Chuyện xưa, Kinh Thánh còn ghi
Con ngồi suy ngẫm mà vui trong lòng
Xác thân là vật hư không
Chúa đà trỗi dậy, nỗi mừng nào hơn
Mộ Thầy lúc ấy trống trơn
Mác-đa-la quả phúc phần biết bao
Bởi vì nàng đã yêu nhiều
Cho nên nàng được thấy điều huyền siêu!

Từ trong đau đớn u sầu
Từ ngôi mộ trống nhiều điều mở ra
Băng vải trắng tợ bông hoa
Khăn liệm như hát như ca cùng người
Mác-đa-la hỡi! Nàng ơi
Hẳn nàng đã thấy Con Người phục sinh
Mừng vui lên, những kẻ tin
Chúng ta cũng được phục sinh với Người!

Con quỳ lạy Chúa trên trời
Xin cho con được rạng ngời niềm tin
Như Gioan đã thấy và tin
Như người môn đệ trung trinh theo Thầy
Như Mác-đa-la thậm thương Thầy
Con đi loan báo tin nầy khắp nơi
Từ trên cao ấy, Thầy ơi
Thầy thương nói với Chúa Trời giúp con!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét