Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

NGƯỚC NHÌN LÊN ĐỒI SỌ

‘Khi đến nơi gọi là "Đồi Sọ", họ đóng đinh Người vào thập giá, cùng lúc với hai tên gian phi, một tên bên phải, một tên bên trái. Bấy giờ Đức Giêsu cầu nguyện rằng : "Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm."’
(Lc: 23, 33-34)

Đường lên thành thánh Salem
Âm vang những bước chân nghe như còn rộn rã
Người đã cỡi lừa con, đi vào thành.
Kìa! Dân chúng tay cầm những nhánh lá,
Ra đón Người như chào đón vị quân vương
Tay họ giương cao, miệng tung hô: Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Con người là thế!
Nay cười, mai khóc
Chỉ bẵng có mấy hôm
Họ đã từng trải áo trên đường
Lắm kẻ Chặt nhành cây phủ lối đi
Tung hô Đấng nhân danh Chúa mà đến!

"Hỡi con gái Sion!
Đừng sợ chi! Này, Vua ngươi cỡi lừa con đến."
Hỡi con người đương đại!
Đừng cứng lòng! vua ngươi còn mãi đợi chờ ngươi!

Đường lên đồi Sọ!
Ai đo cho thỏa những cung sầu
Làm sao đo được
Khối tình Người dành cho nhân loại???

Gió chiều ngoại ô buồn da diết
Tiếng rên xiết của người tử tù gọi Cha:
“Xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm!”

Phàm nhân hỡi!
Miệng lưỡi nào kể hết nỗi oan khiên?
Ngòi bút nào tả siết nỗi đau sầu nhân thế
Ngươi lấy chi đền đáp, hỡi phàm nhân?

Đức quân vương, Người ơi!
Đừng! đừng! Người ơi, đừng gồng mình mãi thế!
Xế chiều nay, con đã kịp nhận ra
Tình của Người bao la, cho hết thảy nhân loài!

Trên Đồi sọ
Cây thập tự vẫn đời đời kiên vững.
Con ngồi đây, những mong thổ lộ hết tâm tình
Ngước nhìn lên đồi Sọ
Nữ tỳ này nghe lòng mình quặn thắt
Gió trên đồi hiu hắt vọng tình yêu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét