Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giê-su đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Đấng có quyền năng cứu Người khỏi chết. Người đã được nhậm lời, vì có lòng tôn kính. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục ; và khi chính bản thân đã tới mức thập toàn, Người trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người, vì Người đã được Thiên Chúa tôn xưng là Thượng Tế theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.”
(Trích sách Do-thái: 5, 7-10)
Chúa ơi, Chúa đã từng mặc lấy kiếp phàm nhân như con, Chúa đã từng nếm trải những nỗi oan khiên và khổ đau của một kiếp người, nên con hoàn toàn tin rằng Chúa thông hiểu mọi nỗi khổ đau sầu não của con, Chúa ạ! Chúa đã không giáng trần ở vào một gia đình quyền thế, Chúa lại sinh ra trong một hoàn cảnh thật sự nghèo hèn... Chúa đã làm những việc Chúa Cha giao phó với một tinh thần vâng phục và hiếu thảo, Chúa chẳng hề dùng quyền phép của Thiên Chúa mà né tránh khổ đau... Chúa đã từng phải khóc lóc kêu xin với Chúa Cha, nài xin Ngài cứu Chúa khỏi chết... nhưng Chúa vẫn một mực làm vuông tròn ý của Chúa Cha, cho dù đó là một ý định hết sức thiệt thòi cho Chúa! Đâu phải Chúa đã không gặp những thử thách! Đâu phải Chúa đã không gặp gian truân và phản bội! Chúa đã gặp rồi, và quyết định cuối cùng vẫn là để ý Cha được thể hiện...
Nghiền ngẫm về những gì Chúa đã phải trải qua khi còn sống trong kiếp phàm nhân, Chúa đâu có dùng những phép lạ cho bản thân. Những phép lạ Chúa đã thực hiện cho các bệnh nhân trong khi đi rao giảng khắp nơi, chỉ để tỏ quyền uy của Thiên Chúa và cũng vì Chúa đã quá thương những con người đau khổ đó mà thôi... Con nhận ra rằng, đối với những gian truân và đau khổ của bản thân, Chúa đã không hề né tránh, mà một mực bám víu vào sự quan phòng yêu thương của Chúa Cha. Chúa đã hoàn toàn tin tưởng và phó thác mọi sự trong tay Chúa Cha,
để đi đến đích cuối cùng là hoàn thành sứ vụ loan báo Tin Mừng của ơn cứu độ mà Chúa Cha giao phó... Đó chính là lúc Chúa đã đạt đến mức hoàn hảo của sự vâng phục, và đã phải trả bằng giá máu, máu của Chiên Thiên Chúa, máu của Đấng xóa tội trần gian! Vâng, Chúa ơi, con hiểu, có thế Chúa mới dạy chúng con “Phải bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Ta!” chứ! Con tin Chúa yêu thương chúng con, Chúa đâu muốn chúng con phải đau khổ, Chúa luôn muốn chúng con được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc mà Chúa muốn chúng con vui hưởng phải là hạnh phúc vĩnh cửu, mà hạnh phúc đó phải trải qua con đường thập giá thì mới trường tồn, vì thế, Chúa đã dấn thân vào con đường thập giá đó để làm gương mẫu cho chúng con noi theo, con hoàn toàn hiểu như thế, Chúa ơi!
Lạy Chúa, Chúa đã dạy con bài học quý giá về sự vâng phục! Xin cho con luôn biết sống bám vào Chúa, để có thể vâng theo thánh ý Chúa mỗi ngày suốt đời con, Chúa nhé!
Xin là thân tầm gởi
Con cởi bỏ ý riêng mình,
quấn quanh đời mình vào sự quan phòng của Thiên Chúa!
Nhìn lên Núi Chúa,
con thấy mình chỉ là một nụ tầm xuân bé nhỏ
Tình thương Chúa rỏ xuống đời con như cơn gió mát giữa những buổi trưa hè
Dây tầm gởi có Chúa rồi, chẳng e dè bước vào đời gian khó
Và ngọn gió Thánh Linh nhè nhẹ thổi vào tim con mỗi sáng sáng chiều chiều
Cho cánh diều căng giữa tim con một khoảng trời rộng mở...
Nụ tầm xuân hân hoan nở hoa mùa hy vọng!
Gió lộng trời xuân
Thân tầm gởi con hân hoan đón gió.
Tầm gởi này dám vươn mình quấn quanh thập giá Chúa Ki-tô
Những lỗ đinh ngày xưa vẫn còn loang vết máu
Rực rỡ sắc màu của một tình yêu vâng phục
Chúa đã chết gục đầu nhìn xuống nụ tầm xuân
Cho hôm nay nụ tầm xuân thơm lay giữa cuộc đời!
Chúa ơi!
Tầm gởi con quyết bám vào thập giá
Xin giúp con trổ hoa, trổ lá giữa đời thường!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét