Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014
SỐNG KHIÊM NHU VÀ HIỀN HẬU NHƯ CHÚA
“Đây là người tôi trung Ta nâng đỡ,
là người Ta tuyển chọn và quý mến hết lòng,
Ta cho thần khí Ta ngự trên nó;
nó sẽ làm sáng tỏ công lý trước muôn dân.
Nó sẽ không kêu to, không nói lớn,
không để ai nghe tiếng giữa phố phường.
Cây lau bị giập, nó không đành bẻ gẫy,
tim đèn leo lét, cũng chẳng nỡ tắt đi.
Nó sẽ trung thành làm sáng tỏ công lý.
Nó không yếu hèn, không chịu phục,
cho đến khi thiết lập công lý trên địa cầu.
Dân các hải đảo xa xăm đều mong được nó chỉ bảo.”
(Trích sách I-sai-a: 42, 1-4)
Lời Chúa trên đây, những lời đã được ngôn sứ I-sai-a ghi chép lại từ hàng trăm năm, trước khi Ngôi Hai Thiên Chúa giáng trần, và cho đến khi Người chịu đóng đinh, chịu chết khổ hình trên thập giá rồi sống lại vinh quang, thì từng câu từng chữ đã được sáng tỏ. Vâng, người tôi trung đó chính là Đức Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa, Người đã sống một đời vâng phục để hoàn tất công trình cứu độ của Thiên Chúa đối với loài người. Vậy nhưng, Chúa ơi, hai nghìn năm đã qua rồi, và mặc dầu người tôi trung đã chứng tỏ tình yêu của Chúa Cha qua cái chết trần truồng trên thập giá, nhân loại vẫn còn biết bao nhiêu người phải sống trong đau khổ vì chính những tội lỗi của họ.
Lạy Chúa! Con không loại trừ mình ra khỏi khối nhân loại đó, con tuy đã biết và tin vào sự phục sinh của Chúa, mà con vẫn chưa lột bỏ được cái bản tính con người đầy tự mãn tự tôn trong con. Chúa đã chẳng nỡ bẻ gẫy cây lau đã bị dập, Chúa đã chẳng nỡ tắt tim đèn còn leo lét... Còn con đây, đôi khi con đã cố tình bẻ gẫy cả đến cây lau đã bị dập, khi mà con hành động theo cái kiểu “lấy thịt đè người”... Đôi khi con đã dập tắt những hy vọng mong manh của một ai đó chỉ vì thích nói thẳng ra một sự thật nghiệt ngã nào đó, chẳng khác gì con đã dập tắt cái tim đèn còn leo lét chút ánh sáng của họ! Có lắm lúc con chẳng biết tại sao mình hăng lên ăn to nói lớn giữa đám đông người, như muốn khoe ra một cái uy quyền nhỏ nhoi nào đó của mình cho cả thiên hạ cùng biết, rồi sau đó mới cảm thấy mình lố bịch, thì sự việc đã quá đà... Đã bao lần lòng dặn lòng mình phải control cái mồm cái miệng, để cho cái đầu không bị “bốc hỏa thành tinh”... Vậy nhưng, lâu lâu cái cố tật ấy lại nổi lên làm con quên mất những gì Chúa dạy. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở con nhìn lại con người xấu xa của mình, con thấy mình đã bỏ phí hoang những điều quý báu Chúa chỉ dạy cho con. Thật sự, con ước mong mình được làm một người tôi trung của Chúa, học theo gương Chúa sống một đời vâng phục theo thánh ý Cha, để có thể sống khiêm nhu và hiền hậu như Chúa đã nêu gương, Chúa ạ!
Xin cho con luôn biết kiểm soát mọi lời ăn tiếng nói của mình, để con có thể giữ mình sống đời khiêm hạ giữa những người chung quanh. Xin cho con luôn biết tận tụy sống như một người tôi trung của Chúa vậy. A-men
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét