Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

"BẮT" ĐƯỢC CHÚA RỒI... NHƯNG CÓ "GIỮ" ĐƯỢC KHÔNG...

Có người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng : "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo : "Tôi muốn, anh sạch đi !" Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch. Nhưng Người nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, và bảo anh : "Coi chừng, đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng những gì ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết." Nhưng vừa ra khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người.”
(Mc: 1, 40-45)

Chiều qua, tôi đi lễ ở một giáo họ nhỏ, thường thì thánh lễ vào các ngày trong tuần không có đông người dâng lễ. Vậy nhưng, khi tôi vừa mới bước vào cổng nhà nguyện thì đã nghe có tiếng người ồn ào, khác hẳn không khí mọi hôm. Hỏi ra mới biết, sau thánh lễ này sẽ có một thánh lễ tiếp theo, và đặc biệt có cha M. đến chữa bệnh. Chưa bắt đầu lễ trước, mà người đi tham dự lễ sau đã đến rồi, thật là một chuyện không phải bình thường! Trong số đó có mấy người quen biết tôi, họ tưởng tôi cũng đi lễ để xin chữa bệnh. Khi tôi cho họ biết rằng, tôi thường đi lễ ở đây, vào giờ này, và lát nữa tôi sẽ không ở lại được vì bận việc. Họ ngạc nhiên hỏi: Sao chị không ở lại xin ơn khỏi bệnh?. Tôi không muốn bày tỏ ý nghĩ của mình cho họ biết, nên chỉ nói với họ rằng tôi bận nên không thể ở lại. Thật ra, tôi nghĩ đến đám đông người đang ngồi đợi đó, tôi tự hỏi: Nếu như họ không được khỏi bệnh, thì họ có thất vọng không?
Đã từ lâu, tôi quen chấp nhận những bệnh tật của mình, mặc dù danh sách các thứ bệnh ngày càng tăng lên, nhưng tôi không bị những điều đó đánh gục. Bởi chỗ cậy dựa của tôi là Chúa Giê-su, Đấng đã chữa cho tôi khỏi sự mù lòa về đức tin, điều đó mới thực sự đem lại bình an cho tôi! Tôi cảm tạ Chúa vì Chúa đãđảm nhận vai trò thầy thuốc của tôi! Cho dẫu những cơn đau và nỗi khổ của bệnh tật vẫn còn đó, nhưng cách chữa lành của Chúa là nghe tôi phó thác cho Ngài những căn bệnh khó trị của mình, và rồi tự nhiên tôi chẳng còn nhớ đến những thứ bệnh mà bác sĩ đã từng nói với tôi rằng: “No medicine!” Tôi biết, có một số người nghe tin cha X. ở nhà dòng này, hoặc cha Y. ở nhà thờ nọ chữa cho nhiều người khỏi bệnh, thế là họ đồn nhau kéo đến la liệt... Khá nhiều người được ơn thì rất hân hoan, họ ra sức quảng bá về việc cha X. hoặc cha Y. đã làm... đôi khi họ còn thêm mắm thêm muối vào cho câu chuyện của họ ly kỳ hấp dẫn, khiến những việc làm tốt đẹp đó trở nên có màu sắc của sự mê tín dị đoan, thật là một tác hại cho đạo thánh Chúa. Cũng có một số ít người sau một thời gian xin không được ơn thì bỏ cuộc. Thay vì tiếp tục cầu nguyện, họ lại bỏ không đi nhà thờ, không tin Chúa nữa mới chết!
Cho dù được khỏi bệnh phong rồi thì sao? Đoạn Tin Mừng hôm nay tường thuật lại sự việc anh phong hủi được Chúa Giê-su chữa cho khỏi bệnh, nhưng lại không chịu làm theo những gì Chúa yêu cầu, lại đi loan báo tưng bừng về sự vụ anh ta đã được Chúa chữa cho khỏi bệnh. Hậu quả là anh ta đã làm trở ngại cho việc rao giảng của Chúa. Đoạn Tin Mừng cho ta thấy Chúa Giê-su chú trọng vào việc rao giảng Tin Mừng nhiều hơn là việc chữa bệnh cho dân. Mặc dù con người đau khổ vì bệnh tật, Chúa cũng thương và Chúa muốn cứu, nhưng Ngài chú trọng vào việc cứu chữa linh hồn chứ không phải thể xác.

Lạy Chúa! Con bắt được Chúa rồi, nhưng liệu con có giữ được Chúa mãi không? Hay con cũng giống như anh chàng phong hủi, vì quá hân hoan với sự việc Chúa đã làm cho mình, mà chẳng còn chú trọng đến những gì Chúa yêu cầu và đòi hỏi?
Xin cho con luôn biết lắng nghe và làm theo những gì Chúa dạy. Đồng thời, xin cho con biết “sống” chứ không phải chỉ “nói” về những gì mình đã tin. Xin Chúa hãy chạnh lòng thương cứu chữa biết bao bệnh nhân đang kêu van danh thánh Chúa, Ngài ơi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét