‘Đến ngày sabát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói : "Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria, và anh em của các ông Giacôbê, Giôxết, Giuđa và Simôn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao?" Và họ vấp ngã vì Người.’
(Mc: 6, 2-3)
Thương thay cái lưỡi con người
Thường hay đố kỵ, nói lời gièm pha
Thấy người tài giỏi hơn ta
Bỗng dưng gan dạ lo ra chuyện gì
Nào là quê quán ở đâu
Nào là dòng họ nghèo giàu ra sao
Người ta giỏi, mình xốn xao
Người ta tài trí, mình nao nỗi lòng...
Rõ là cái lưỡi không xương
Trăm đường lắt léo lưỡi vương tội tình!
Chúa ơi, con biết tội mình
Bởi con cao ngạo, cái nhìn không thông
Con xin học Chúa khiêm nhường
Từ nay chừa bớt thói thường thế gian
Cho con tình mến dâng tràn
Luôn vui chấp nhận anh em một nhà
Thấy người giỏi, con ngợi ca
Thấy người tài trí, thật thà con khen...
Để rồi tâm dạ bình an
Hồn con luôn sống hân hoan với người!
Ngoài kia hoa lá reo cười
Bình minh thức giấc, mặt trời đang lên!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét