“Trong cuộc hành trình qua sa mạc, dân Ít-ra-en mất kiên nhẫn. Họ kêu trách Thiên Chúa và ông Mô-sê rằng : "Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập, để chúng tôi chết trong sa mạc, một nơi chẳng có bánh ăn, chẳng có nước uống ? Chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ ăn vô vị này."
(Dân Số: 21, 4b-5)
Chúa ơi, con chẳng khác gì những người dân Ít-ra-en trong đoạn Thánh Kinh trên đây, con như người đang đi trong một cuộc hành trình gian khổ để đến được đất Hứa, muốn đến đất Hứa mà lại không muốn chịu đựng gian khổ! Đã có những lúc cuộc sống khiến cho con có cảm giác mình đang đi trong một hoang mạc mênh mông, đầy nắng gió và cát bụi. Đã có những lúc con cảm thấy mình cô đơn trống trải, một mình lê bước qua một biển cát chập chùng ngút mắt, không thấy đâu là bờ bến... Trong những ngày tháng đó, Chúa ở bên con mà con chẳng hề hay biết, cho đến khi con chợt cảm thấy mình được một bàn tay thần bí nâng dậy, ban cho lương thực dồi dào và sự tiện nghi thoải mái.
Lương thực dồi dào và tiện nghi thoải mái lại khiến cho con chỉ cảm thấy mình chứ không cảm thấy Chúa nữa... Thật sự, con cũng chưa bao giờ dám oán trách Chúa điều gì, nhưng hễ đường đời bằng phẳng thì con lại cảm thấy nó nhạt nhẽo và chán chường làm sao! Khi đã qua khỏi cơn thiếu thốn thì con lại vô ơn với Chúa, vì đã coi thường những gì mình đang có. Chẳng khác nào dân Ít-ra-en, đã được Man-na của Chúa nuôi dưỡng qua cơn đói, rồi quay lại chê bai Man-na là một thứ đồ ăn vô vị. Họ muốn quay trở lại những ngày được ăn thịt cá, thèm nhớ củ hành củ tỏi đến nỗi tiếc nuối những ngày ở đất Ai-cập cho dẫu đó là những ngày sống kiếp nô lệ. Phần con, con biết rằng Chúa đang dắt con đi trên một hành trình gian khổ, một con đường chạy qua sa mạc đầy cát bụi, để đưa con đến vùng đất Hứa là quê trời. Vậy mà, có những lúc con cũng muốn vùng ra thoát khỏi hành trình sa mạc ấy, trở về với kiếp sống nô lệ cho những thèm thuồng vật chất. Giống như những người Ít-ra-en trong sa mạc năm xưa đã than trách Chúa.
Con nhận ra rằng, chính những lúc vùng thoát khỏi con đường gian khổ, là những lúc con dễ phạm phải sai lầm, để rồi phải lãnh lấy hậu quả của tội lỗi. Nhưng Chúa vẫn kiên trì yêu con, vẫn âm thầm theo con từng bước. Qua ánh mắt bao dung trên thập giá của Chúa, con nhận được sự tha thứ mỗi khi lỗi lầm, con nhận được sự nâng đỡ khích lệ mỗi khi đau khổ, con học được bài học kiên nhẫn, để lại tiếp tục cuộc hành trình qua sa mạc về đất Hứa... như người Do-thái xưa nhìn lên con rắn đồng mà được cứu khỏi rắn cắn vậy!
Lạy Chúa! Xin cho con luôn giữ vững lòng kiên trung theo Chúa trên con đường thập giá, để mai này con sẽ được về cùng Chúa Cha của chúng ta ở trên trời, Chúa nhé!
Tìm về sa mạc của ngàn xưa
Biển cát chập chùng với nắng mưa
Văng vẳng như nghe lời oán trách
Ai đo lòng dạ họ cho vừa !
Tình xưa vẫn thế, vẫn đong đầy
Tình Chúa theo tôi những tháng ngày
Gian khổ đau buồn, Người cứu vớt
Tôi hư hèn chọn cảnh đi đày!
Tôi đã vô tình đến thế sao
Người dìu tôi bước vượt gian lao
Chỉ cho cùng đích xuyên mê lộ
Tôi lại buông mình tránh ánh sao!
Ánh sao chỉ lối vẫn giương cao
Trên thập tự xưa đổ máu đào
Người chết gục đầu xin hiến tế
Đêm nay tình Chúa vẫn tuôn trào!
Tôi ngước nhìn lên, ngắm ánh sao
Hình cây thập tự Chúa giương cao
Người ban ánh sáng bừng tăm tối
Tôi chọn theo Người, chọn gian lao!
Đêm nay Thánh Giá sáng hơn sao!
Viết trong ngày lễ Suy Tôn Thánh Giá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét