Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

THEO MẸ VỀ TRỜI

“Đức Ki-tô đã trỗi dậy từ cõi chết, mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu. Vì nếu tại một người mà nhân loại phải chết, thì cũng nhờ một người mà kẻ chết được sống lại. Quả thế, như mọi người vì liên đới với A-đam mà phải chết, thì mọi người nhờ liên đới với Đức Ki-tô, cũng được Thiên Chúa cho sống. Nhưng mỗi người theo thứ tự của mình : mở đường là Đức Ki-tô, rồi khi Đức Ki-tô quang lâm thì đến lượt những kẻ thuộc về Người.”
(Trích thư Cô-rin-tô I: 15, 20-23)

Chúa ơi, thế là Chúa đã gọi người cha thân yêu của con về với Chúa, để lại trong lòng con một nỗi trống vắng, vì từ nay con sẽ chẳng còn được gọi hai tiếng “Bố ơi!” nữa rồi!
Còn đâu nữa, những buổi sáng nhà vắng vẻ, hai bố con ngồi uống trà, tâm sự với nhau về đủ thứ chuyện trên đời! Bố ra đi để lại sự thiếu vắng một chỗ dựa tinh thần cho cả nhà, cho cả gia tộc... Nhưng ai rồi cũng phải ra đi một lần như thế!
Chặng cuối con đường trở về quê của bố thật là quá nặng nề, những tháng ngày vật lộn với đớn đau của căn bệnh ung thư quái ác, đã làm mất hẳn dáng vẻ phong độ của bố... đã làm mẹ đau lòng biết bao, mẹ bảo lòng mẹ như hóa đá, chẳng còn có thể khóc được nữa.... Bố đã an giấc ngàn thu... Con tự hỏi, giờ này bố đang lơ lửng ở cửa thiên đàng, hay là bố đã được gặp Chúa rồi? Con không dám nghĩ một người đã chuẩn bị cả đời cho cuộc hành trình về nước Chúa lại có thể ở đâu khác! Vì con tin rằng:
“Đức Ki-tô đã trỗi dậy từ cõi chết, mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu.”
Hôm nay mừng lễ Mẹ Maria Hồn Xác Lên Trời, cả gia đình chúng con đã tham dự thánh lễ, mà trong lòng mỗi người vẫn còn nhạt nhòe hương khói. Chúng con đặc biệt cầu nguyện cho bố mau chóng được hưởng thiên nhan Chúa. Ngồi ở vị trí của mình, con hình dung ra dáng bố nghiêm trang ngồi ở một chỗ nào đó trong nhà thờ, cổ họng con chợt nghẹn lại, vì biết rằng kể từ nay nhà thờ sẽ thiếu vắng một “ông già đầu bạc siêng năng đi lễ”, đó là cách nói của một bà cụ đã hỏi con về bố sáng nay...
Con hướng lòng trở lại buổi lễ, dâng lên cho Mẹ Maria mọi suy tư buồn phiền của mình, lòng thầm xin với Mẹ một điều mà người cha thân yêu của con hằng mong đợi, là được theo Mẹ về trời hưởng ánh quang vinh của Chúa Ki-tô phục sinh. Chúng con là những con người yếu đuối mỏng giòn, chúng con biết mình đầy tội lỗi; song le, nhờ núp bóng Mẹ, chúng con được liên đới với Đức Ki-tô để được sống đời đời.
“Quả thế, như mọi người vì liên đới với A-đam mà phải chết, thì mọi người nhờ liên đới với Đức Ki-tô, cũng được Thiên Chúa cho sống. Nhưng mỗi người theo thứ tự của mình : mở đường là Đức Ki-tô, rồi khi Đức Ki-tô quang lâm thì đến lượt những kẻ thuộc về Người.”
Lạy Mẹ Maria! Mẹ đã được về trời cả hồn và xác, xin Mẹ thương đón lấy người cha thân yêu của con đang trên đường tìm đến với Mẹ và Con Mẹ. Xin Mẹ thương nhậm lời con kêu xin Mẹ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét