Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
TÔI LÀ "NGƯỜI GIÀU CÓ"!
Chiều nay tôi cùng một người bạn đến dâng lễ ở nhà thờ Thánh Mẫu, một thánh đường nhỏ cách nhà tôi khoảng chừng hơn 2 cây số. Trong lòng tôi trào dâng nhiều cảm xúc lẫn lộn. Hôm nay tuy chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày, nhưng đối với riêng tôi, nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt, vì là ngày sinh nhật thứ 48 trong đời tôi. Ai đó, đếm tuổi sợ mình già đi, tôi thì lại cảm thấy mình càng thêm tuổi càng thêm hạnh phúc, vì được mang nặng ân tình của Chúa... Đặc biệt, khi nghe ca đoàn hát bài hát dâng lễ vật, nước mắt tôi tự dưng trào ra hai bên khóe mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc vì nhận ra rằng, mình đã đón nhận biết bao hồng ân của Chúa. Hình như hôm nay Mẹ Maria đã dẫn tôi đến nhà thờ Thánh Mẫu, vì Mẹ muốn cho tôi nghe những ca từ này thì phải: Lạy Chúa, con biết lấy gì mà tiến dâng Ngài, vì đời con đâu có gì để mà dâng Chúa. Và con cũng không xin gì, cũng không xin gì, ước gì xa xôi. Vì, lạy Chúa, Chúa chính là gia nghiệp của con...
Tôi chợt lẩm nhẩm trong miệng: “Ôi Chúa không nói, thì con cũng đã hiểu Chúa yêu con biết bao! Vâng, Chúa chính là gia nghiệp của con, Đấy chính là sự giàu sang của con, người bạn ngồi bên cạnh con đây đã nói như vậy đó Chúa ạ!”
Trên đường trở về nhà, tôi nhận được một cú điện thoại chúc mừng sinh nhật. Người bạn phone cho tôi là một người khuyết tật tôi mới quen biết khoảng chừng ba tháng nay thôi, thế mà cô đã nhớ những gì tôi nói trong lúc kể chuyện đời mình... Tôi ngạc nhiên khi nghe cô chúc mừng sinh nhật, và còn nói đã mua tặng tôi một món quà, nhưng chưa thể đem tới nhà cho tôi được.. Những niềm vui của tôi thật đơn giản, song nhiều những niềm vui đơn giản đó đã làm nên những chuỗi ngày hạnh phúc của đời tôi.
Từ đầu tháng 12, mới chỉ vào ngày 1-12, anh chị em trong gia đình Manificat đã chúc mừng bổn mạng cho tôi rồi. Họ còn đặc biệt đi mua một tấm thiệp làm bằng hoa cỏ khô để tặng cho tôi nhân lễ quan thầy của tôi. Họ nói, phải mua thiệp đặc biệt như vậy, để chị Thủy có thể rờ được. Trong lúc Kim Anh mô tả màu sắc và hướng dẫn giúp tôi có thể hình dung bức tranh, tôi cảm thấy mình hạnh phúc... Niềm vui của tôi kéo dài cho tới sáng hôm qua, đã là ngày 15-12, dù lễ kính thánh Lucia đã qua, song cha Bảo Lộc đã đặc biệt cầu nguyện cho tôi trong thánh lễ tại mái ấm Phan Sinh. Cha cũng nói về ánh sáng của thánh nữ Lucia, và cầu chúc cho ánh sáng đó sẽ theo tôi đi đến những nơi nào tôi đến... Dù tôi bất xứng, song nhờ ơn Thánh nữ Lucia tôi vẫn dám hy vọng ánh sáng đó sẽ ở mãi với tôi và lan tỏa ra chung quanh, lòng tôi thật hạnh phúc... Buổi trưa, khi trở về nhà, tôi nhận được một món quà từ Nhật Bản, của một người bạn tên là Kinuko. Tôi có thể rờ vào và hình dung ra vật đó qua lời mô tả của cháu gái, đó là hình một cái cây có những chiếc lá mùa thu, được thiết kế và rập khuôn trên một tấm bìa cứng. Tôi xếp nó thành cái cây theo bản hướng dẫn, và có thể đặt ngay ngắn trên chiếc bàn làm việc của mình... lòng tôi cảm thấy hạnh phúc...
Trong những ngày vừa qua, tôi còn nhận được những cú điện thoại của một vài người thân, một số anh chị em khuyết tật Ki-tô, những emails của cha Tuấn, sơ Hoàng Yến, thầy Quốc Khánh, sơ Sương Mai cùng các anh chị trong nhóm Viết Cho Nhau chúc mừng bổn mạng, chúc mừng sinh nhật... Tuy chỉ vài dòng ngắn ngủi, những lời thăm hỏi ân cần, những câu nói động viên, những lời nguyện ước... Những gì mọi người cầu chúc cho tôi đã gởi gắm biết bao tình yêu thương trong đó. Chính những tình cảm này đã là động lực cho tôi vui sống và sống một cách dồi dào hơn. Qua đó, tôi cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa đã dành cho mình. Dẫu rằng, tôi chẳng là gì trong vũ trụ của Ngài, thế mà Ngài đã coi sóc tôi như thế đó! Lẽ nào tôi lại không đáp lại tình Ngài?
Tôi ngồi điểm lại những mốc thời gian, những năm tháng lo buồn sầu đau vì bệnh tật, những ngày tháng tôi bắt đầu nhận ra bước chân của Chúa song hành với tôi, từ những tháng ngày tăm tối chuyển sang một cuộc sống tràn ngập niềm vui vì tin rằng mình luôn có một “Điểm Tựa”... Vâng, Điểm Tựa của tôi là chính Chúa giê-su, là cây Thánh giá còn loang lổ vết máu của Người... Tôi chẳng có của cải gì, nhưng có người đã bảo tôi là một người giàu có. Người bạn đã đồng hành với tôi trong những khi tôi đi khắp đó đây, anh ta không phải là một Ki-tô hữu; song, qua những việc tôi làm cho Chúa và những việc Chúa làm cho tôi, anh cho rằng tôi là một người giàu có. Dẫu rằng anh không hiểu hết những đạo lý của người Ki-tô, anh vẫn cảm nhận được điều đó theo đúng nghĩa “tôi chọn Chúa là gia nghiệp của đời mình".
Bốn mươi tám năm đã trôi qua, với biết bao phong trần bụi bặm, và cũng không ít niềm vui, tôi cảm thấy mình hạnh phúc. Tôi nhớ lại, khi tôi 17 tuổi, tôi đã thấy mình già, vì lúc đó tôi luôn phải sợ hãi lo lắng về một tương lai mù mịt; bây giờ, khi tôi 48 tuổi, tôi thấy mình vẫn trẻ, vì tôi chẳng phải sợ hãi lo lắng gì cho tương lai, một tương lai mà tôi biết Chúa đã chuẩn bị cho tôi mọi thứ. Khi tôi 30 tuổi, tôi đã nói với em gái mình rằng, tôi mong được chết vào tuổi 33 như Chúa Giê-su, vì tôi sợ sống lâu bệnh tật sẽ làm tôi mau già và xấu xí. Còn bây giờ, tôi cảm thấy mình như đang ở thời sinh viên, cái thời mà mỗi ngày tôi đã sống tận lực như ngày mai tôi sẽ phải chết... Thật sự, chung quanh tôi vẫn còn biết bao điều khiến tôi phải trăn trở; song, tôi biết mình có một Điểm Tựa, và vì thế tôi luôn hy vọng rằng Chúa sẽ làm cho mọi sự trở nên tốt đẹp trong thánh ý của Chúa Cha.
Đã quá nửa đêm rồi, song trong lòng tôi vẫn trào dâng cảm xúc, và tôi lại một lần nữa lẩm nhẩm với Chúa điệp khúc:
-Lạy Chúa, con biết lấy gì mà tiến dâng Ngài. Vì đời con đâu có gì để mà dâng Chúa. Và con cũng không xin gì, cũng không xin gì, ước gì xa xôi. Vì lạy Chúa, Chúa chính là gia nghiệp của con...
16/12/2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét