Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

THƯ GỞI CHÚA HÀI ĐỒNG

Mến gởi Chúa Hài Đồng Giê-su!

Con đọc Kinh Thánh biết Chúa sinh ra ở Bê-lem vào một đêm đông tuyết phủ đầy đồng, con cảm thấy thương Chúa quá chừng, Chúa ơi! Con viết thư này để bày tỏ sự cảm thông của con đối với Chúa.
Con nghe các thánh sử kể lại rằng: Đêm ấy, Thánh Giu-se và Mẹ Maria bị các chủ quán trọ từ chối, nên đã phải tìm đến trú đêm trong một hang đá tiêu sơ. Cái hang đá đó được các trẻ mục đồng dùng làm nơi trú tạm cho chiên bò. Eo ôi! Mới nghĩ đến thôi, con cũng đã thấy gớm rồi, chắc là ở đó hôi hám lắm, con đoán vậy! Ngày xưa, lúc còn là một cô bé, con từng đi làm ruộng với bố và chị gái. Con đã trải qua những giấc ngủ trưa trong một túp lều tranh dựng tạm giữa đồng. Sau nhiều giờ đồng hồ khom lưng cấy lúa, được ngả mình trên một khúc rễ cây đánh một giấc mới thật là ngon làm sao! Khúc rễ cây to lớn gân guốc thoạt đầu làm cho con cảm thấy cấn cấn đau đau, nhưng rồi được đặt lưng lên đó, cái cảm giác mỏi nhừ ở lưng dần tiêu tán, thật là khoan khoái Chúa ạ! Những ngày tháng làm ruộng rẫy tuy vất vả, song con cũng chưa đến nỗi phải ở một nơi hôi hám như Chúa ngày xưa. Con tưởng tượng ra cái không khí nồng nặc mùi hôi, cái máng cỏ bẩn thỉu nhếch nhác, thế mà Chúa đã phải nằm trên đó nhiều tiếng đồng hồ, làm sao Chúa chịu nổi? Mẹ Maria và thánh Giu-se lúc đó chắc là đau lòng lắm, nhưng biết làm sao hơn! Con tiếp tục tưởng tượng, thì nghe như có tiếng hát trong trẻo của các thiên thần từ trên cao vọng xuống: “...Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm...”. Máng cỏ đã có Chúa ngự rồi thì không còn nhếch nhác nữa, bỗng trở nên tươi sáng lạ thường! Cái hang đá không còn lạnh lẽo hôi hám nữa, bỗng ấm áp hẳn lên! Và, trong con bỗng sáng lên niềm hy vọng. Con hy vọng rằng: Chúa đã từng sinh ra trong thân phận một em bé nghèo khổ, Chúa cũng được nuôi dưỡng để lớn lên bởi bàn tay của một người mẹ như bao em bé khác, Chúa sẽ rất hiểu trẻ em chúng con nghĩ gì và mong muốn những gì; hẳn là, Chúa sẽ đoái thương một cách đặc biệt đến các trẻ em này.

Hôm nay con viết thư cũng là để kể cho Chúa nghe về những điều đang làm con trăn trở. Con muốn tỏ bày với Chúa những nỗi lo lắng cho một thế hệ tương lai ở đất nước Việt Nam của con.
Chúa ơi! Thuở nhỏ của Chúa, có bao giờ thầy giáo của Chúa lại dạy Chúa phải cho bạn cọp-py bài tập; hay là, có thầy giáo nào xúi Chúa, lỡ không thuộc bài thì nhìn bài của bạn không? Vậy mà bây giờ trẻ con ở Sài Gòn này lại được thầy giáo của chúng dạy cho như thế đấy! Có nhiều chuyện người lớn không thể giải thích cho trẻ con hiểu, chẳng hạn những nỗi bất công như kẻ ăn hối lộ thì được bênh vực, còn người chống tham nhũng lại phải ở tù.
Có chuyện một nữ sinh lớp Bốn bị cô Hiệu phó tát tai ngay giữa lớp học , chỉ vì một món nợ 6.000 đồng. Chắc Chúa đang sốt ruột muốn biết chuyện gì đã xảy ra phải không? Chuyện xảy ra là vì em này bỏ quên sách bài tập toán ở nhà, sợ bị thầy giáo phạt nên em đã mua chịu sách tại cửa hàng của cô hiệu phó. Con nghe người ta nói, vị hiệu phó này sau đó mấy ngày không thấy cô bé trả nợ, đã tức tối vào lớp tìm con nợ. Em nữ sinh đó chưa kịp nói gì, thì đã bị cô hiệu phó cho một cái tát tai như trời giáng... Làm sao các thầy cô ở đó có thể dạy cho học trò của họ về lòng nhân ái?
Những chuyện đại loại như thế, người ta có thể bỏ qua; vậy nhưng, người ta lại đi xét nét những chuyện nhỏ nhặt một cách nực cười. Hôm nọ, anh rể con đến trường của con gái, xin phép cho con anh ấy nghỉ học mấy ngày, vì ông ngoại của cháu qua đời. Nhà trường đòi anh phải xuất trình “chứng minh thư”, nếu không thì phải có “hộ khẩu” để chứng minh anh đúng là phụ huynh của học sinh này. Sau khi xem xét lý do trong đơn, người ta lại đòi anh phải có giấy chứng tử của người đã chết thì mới nhận đơn, nếu không con gái anh ấy phải chịu trừ mất 0.25 điểm hạnh kiểm. Nhà trường này khá là độc đáo phải không Chúa? Có một cô giáo còn độc đáo hơn thế, Chúa ạ! Con có dịp ngồi uống cafe ở một quán cóc đối diện với một trường tiểu học, vừa nhấm nháp từng giọt cafe, con vừa lắng nghe cuộc đối thoại giữa cô giáo và các em học sinh một cách chăm chú. Đó là một cuộc đố vui, được tổ chức cho học sinh lớp năm vào buổi sinh hoạt dưới cờ. Một em nam sinh cầm mi-crô đố các bạn:
-Ở trên bàn có 4 lon nước ngọt và 4 quả bóng. Có tất cả 5 bạn học sinh, hỏi 5 bạn này sẽ xử lý thế nào?
Tiếng học sinh nhao nhao trả lời. Có một bạn đưa ra giải pháp như sau:
-Bóng thì chơi chung, Còn nước ngọt thì khui ra đổ vào một cái bình, sau đó rót đều ra 5 cái ly. Thế là tất cả đều vui vẻ!
Bạn nam sinh đã đặt ra câu hỏi liền phán:
-Sai!
Mọi người nhao nhao lên như đàn ong vỡ tổ:
-Cho đáp án đi! Cho đáp án đi!
Chủ xị mới thong dong trả lời:
-Xử mất một thằng!
Cô giáo tiếp lời:
-Vậy là mấy bạn đó xử nhau trước, còn lại 4 bạn, mỗi bạn 1 trái bóng và 1 chai nước ngọt. Các em cho bạn một tràng pháo tay nào!
Chúa ơi! Chúa có thấy ở đâu người ta ủng hộ trẻ con làm như vậy không hở?
Xét cho cùng, thì trẻ con bây giờ cũng quá ư là ranh mãnh. Có chuyện phải xuất trình “chứng minh thư” khi xin phép cho con gái nghỉ học, vì đã từng có những học sinh mướn tài xế “Honda ôm” giả làm phụ huynh để vào trường xin phép cho chúng nghỉ học. Có chuyện “xử một thằng” để chia cho trọn một chai nước ngọt, bởi bọn trẻ bây giờ thường vin vào câu “Mình không vì mình thì trời tru đất diệt.” Câu này đang rất thịnh hành trong giới trẻ. Các bạn trẻ dùng lý lẽ ấy để biện minh cho tính ích kỷ của bản thân.
Chưa hết, nếu Chúa có tò mò vào mạng internet, thì còn ối chuyện khiến Chúa phải đau lòng, Chúa ơi! Cư dân mạng đang xôn xao về vụ một “tú ông” trẻ tuổi bị bắt vì tội dụ dỗ những bé trai 9, 10 tuổi đi khách. Trên báo chí và mạng internet đầy rẫy những thông tin về những vụ giết người, mà thủ phạm còn đang ở độ tuổi vị thành niên. Chúng giết người có khi chỉ vì lý do thấy mặt người đó nhìn “đểu đểu” nên giết vậy thôi! Đó là hậu quả của một nền giáo dục đạo đức quá suy đồi. Con cảm thấy lo sợ cho thế hệ trẻ ở đất nước của con quá, Chúa ơi! Thực tế đang diễn ra chung quanh con rất nhiều chuyện đau lòng có liên quan đến vấn đề giáo dục. Mỗi khi nghe các cháu nhỏ về kể lại cho con nghe những chuyện ở trường của chúng, con thực sự chẳng biết khuyên các cháu thế nào nữa! Trước những thắc mắc của các cháu, con chỉ còn có thể nói “Mai mốt các con lớn lên, cô sẽ giải thích cho các con hiểu...”!
Thư viết cho Chúa Hài Đồng đã quá dài, mà lòng con vẫn còn chất chứa biết bao nỗi niềm. Con như đang nhìn thấy những khuôn mặt rắn đanh vì sương gió và vì đấu tranh sinh tồn của các trẻ em đường phố. Con như nghe thấy tiếng rên khe khẽ của các cụ già đau ốm không người thân chăm sóc, không đồng tiền thuốc thang...
Nhân dịp Giáng Sinh về, con viết thư này khẩn xin Chúa đoái thương đến trẻ em ở đất nước của con. Những đứa trẻ Việt Nam đang phải nằm trong một máng cỏ tanh hôi của nền giáo dục đã quá suy đồi. Xin Chúa đoái thương đặc biệt đến những trẻ em đường phố, những đứa trẻ đang phải vật lộn với miếng cơm manh áo và đang cần sự chở che. Xin Chúa cũng đoái thương đến những cụ già neo đơn, đang cần những bàn tay chăm sóc và những lời khích lệ ủi an. Con tin rằng, có Chúa rồi thì máng cỏ sẽ không còn tanh hôi nữa, mà sẽ bừng sáng lên niềm hy vọng.
Lạy Chúa Hài Đồng Giê-su! Xin cho chúng con được trở nên như Chúa Hài Đồng trong máng cỏ năm xưa, để chúng con có được tâm hồn đơn sơ khó nghèo, mà vui sống trong sự bình an của Chúa luôn mãi, Chúa nhé!

NOEL 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét