Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

NGHĨ VỀ NGƯỜI ĐANG AN NGHỈ TRONG BỤI ĐẤT

18/11/2012
"Trong số những kẻ an nghỉ trong bụi đất, nhiều người sẽ trỗi dậy : người thì để hưởng phúc trường sinh, kẻ thì để chịu ô nhục và bị ghê tởm muôn đời.”
(Trích sach Đa-ni-en: 12, 2)

Đọc câu Thánh Kinh này, con nhớ đến bố con thật nhiều! Giờ này ông đã là một trong số những kẻ đang an nghỉ trong bụi đất, không biết ông đã gặp Chúa chưa? Theo lời ngôn sứ Đa-ni-en, con vững tin rằng ““nhiều người sẽ trỗi dậy : người thì để hưởng phúc trường sinh, kẻ thì để chịu ô nhục và bị ghê tởm muôn đời.” Nhìn vào đời sống gương mẫu của ông trong gia đình, con rất hy vọng ông sẽ sớm được gặp Chúa. Con nhớ lại câu chuyện của bố con, lúc ông tỉnh dậy, sau một ca mổ mà ai ai cũng tưởng rằng ông đã cầm chắc cái chết: “Lúc đó, bố mơ mơ màng màng không biết mình đi đâu! Chẳng lẽ mình chết rồi? Mà chết rồi sao lại không được gặp Chúa? Bố đập mạnh cánh tay thì nghe những tiếng kêu lanh canh phát ra, bấy giờ mới biết mình còn sống.” Nghe bố con kể câu chuyện, con rất hiểu bố, vì cả đời ông đã luôn chuẩn bị cho cái giây phút được đến trình diện trước Chúa. Ngay từ khi ông còn rất trẻ, con đã nhận thấy điều đó trong nếp sống của ông.

Lạy Chúa! Xin mau chóng đưa bố của con đến gặp Chúa Cha, để bố con thỏa lòng trông đợi đã bao năm trường. Xin cho các linh hồn những kẻcòn đang an nghỉ trong bụi đất được trỗi dậy, để họ cũng được hưởng phúc trường sinh, Chúa nhé!

Vài dòng tâm sự với bố,
Hôm nay vừa đúng tuần bách nhật, bố đã gặp Chúa chưa? Bố không còn ở với chúng con để mà cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Con nhớ những buổi tối nhà ta tụ tập đông đủ, bố mẹ, con cháu và cả cháu cố nữa, bên nhau mừng lễ Giáng sinh, Phục sinh... Con nhớ giọng nói toát ra niềm vui của bố, trong buổi tiệc chúng con tổ chức mừng thọ cho bố, mặc dù bố vừa trải qua những ca mổ đau đớn, con biết bố hạnh phúc vì con cháu vui vầy... Bố không còn ở với chúng con để mà lo cái nỗi lo nhà cửa bị hư hỏng, để mà lo cái nỗi lo vì con cháu lười biếng đọc kinh xem lễ... Con đã hứa thay bố giục giã các cháu, và con đang cố làm điều đó. Nhưng mà khó quá, vì ngay bản thân con thấy mình cũng chưa xứng đáng trong cái vai trò ấy. Lát nữa đây, cả nhà mình sẽ lên xe về nhà tổ, nơi chúng con đã được sinh ra và lớn lên, nơi có biết bao kỷ niệm về một thời thơ ấu con còn có bố. Bố đã truyền cho con một niềm tin phó thác vào Thiên Chúa, dù rằng con đã phải trải qua biết bao thử thách... Nhưng mỗi khi nhớ lại, con vẫn cảm thấy lòng đầy hạnh phúc, vì nhờ sự nghiêm khắc của bố mà con có ngày hôm nay... Nước mắt con đã ràn rụa trên má. Chẳng biết bố có nhìn thấy khuôn mặt của con lúc này không? Hãy phù hộ cho chúng con, bố nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét