Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

CÚ NGÃ NGỰA THẦN KỲ

25/1/2013
"Đang khi tôi đi đường và đến gần Đa-mát, thì vào khoảng trưa, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chói lọi từ trời chiếu xuống bao phủ lấy tôi. Tôi ngã xuống đất và nghe có tiếng nói với tôi : 'Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt bớ Ta?' Tôi đáp : 'Thưa Ngài, Ngài là ai?' Người nói với tôi : 'Ta là Giê-su Na-da-rét mà ngươi đang bắt bớ.' Những người cùng đi với tôi trông thấy có ánh sáng, nhưng không nghe thấy tiếng Đấng đang nói với tôi. Tôi nói : 'Lạy Chúa, con phải làm gì ?' Chúa bảo tôi : 'Hãy đứng dậy, đi vào Đa-mát, ở đó người ta sẽ nói cho anh biết tất cả những gì Thiên Chúa đã chỉ định cho anh phải làm.'”
(Trích sách Công Vụ Tông-đồ: 22, 6-10)

Câu chuyện đời tôi không dám sánh ví với câu chuyện của thánh Phao-lô tông-đồ, tuy nhiên, xét về một mặt nào đó, có vẻ cách Chúa đã gọi ông Phao-lô giống với cách Chúa đã gọi tôi chăng? Ngay giữa tuổi xuân còn đang phơi phới, Chúa đã gọi tôi bằng một cú ngã ngựa. Phải, tôi gọi đó là cú ngã ngựa, vì vừa mới bước vào tuổi mười bảy, tôi đã choáng váng nhận bản án chung thân cho đời mình: Bệnh tiểu đường type I và có nguy cơ bị mù cả hai mắt. Tôi gọi là cú ngã ngựa, vì chính trong lúc tôi đang trẻ khỏe, chính trong lúc tôi đang tự tin vào sức mạnh của trí tuệ mình, thì cũng là lúc tôi biết mình phải chấp nhận mọi sự gãy đổ có nguy cơ xảy ra bất cứ lúc nào! Và rồi nó xảy đến khi đôi mắt tôi không còn thấy chút ánh sáng nào nữa. Trong khoảng thời gian đó, có lúc tôi đã hỏi Chúa:
“Lạy Chúa, con phải làm gì? Chúa đang muốn ở con điều gì?”
Nhưng tôi không nghe được tiếng Chúa nói với mình, chỉ biết rằng trong suốt tám năm liền tôi an phận sống như một người vú em ở ngay trong gia đình mình. Tôi trông coi chăm sóc những đứa cháu nhỏ với tất cả sự nhiệt tình của tôi. Cho đến lúc bệnh tật khiến tôi không thể làm gì được nữa, thì tự nhiên Chúa dẫn tôi ra khỏi nhà... Tôi nói thế, vì, rõ ràng như có ai đó dắt tôi đi xuyên qua vùng bóng tối, để rồi một ngày tôi nhận ra ánh sáng chói chang niềm hy vọng. Đó là ánh sáng của niềm tin vào Thập Giá Chúa Ki-tô, niềm tin đó đã giúp tôi dễ dàng vượt qua mọi khổ đau. Niềm tin đó đã khiến tôi chấp nhận những đau khổ ở đời, như là tôi đang hái lấy những bông hồng đầy gai trong vườn nhà mình vậy!
Kể từ đó, tôi như nghe thấy tiếng Chúa nói với mình:
“Hãy đứng dậy, đi theo Ta! Ta sẽ chỉ cho con biết con phải làm gì!”
Những lúc tôi nhận ra Chúa dắt mình đi, là những lúc tôi tìm đến với một người nào đó đang khi tuyệt vọng, là những lúc tôi chia sẻ với ai đó về niềm vui “tôi có Chúa ở cùng”, là những lúc tôi ngồi viết ra những dòng suy nghĩ của mình với sự hiện diện của Chúa thánh Thần... để rồi những gì tôi gặp gỡ, những gì tôi chia sẻ, những gì tôi tỏ bày trở nên những chứng tá giữa đời. Chúa dắt tôi đi chẳng theo một lộ trình nhất định nào cả! Chỉ khi tôi nhìn lại sự việc đã qua, tôi mới nhận ra mọi sự đều có bàn tay can thiệp của Chúa!

Lạy thánh Phao-lô Tông-đồ! Ngày xưa, trên đường vào đa-mát, ngài đã bị ngã ngựa bởi sự can thiệp của Chúa, để rồi ngài đã trở nên một vị thánh tông-đồ nhiệt thành của Chúa. Xin ngài cầu bầu cho con trước tòa Chúa, để con cũng có được lòng mến nhiệt thành như ngài.
Lạy Chúa! Chúa là người cầm cương bẻ lái, Chúa đã để cho một đứa con gái bướng bỉnh như con phải ngã ngựa, vì Chúa muốn con hoàn toàn tuân phục Chúa. Vâng, Con hiểu đó là điều Chúa muốn ở con. Xin Chúa hãy dắt con đi theo đường lối của Chúa, để cho con luôn hái được những bông hoa hồng gai đỏ thắm đậm tình yêu của Chúa. Xin cho con trở nên hăng say nhiệt tình làm tông-đồ cho Chúa giữa cuộc đời này, Chúa nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét