Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

AI LÀ KẺ THẮNG ĐƯỢC THẾ GIAN?

6/1/2012
“Ai là kẻ thắng được thế gian,
nếu không phải là người tin rằng
Đức Giê-su là Con Thiên Chúa ? » (GA I : 5,5)

Hôm nay kỷ niệm 55 năm ngày thành hôn của bố mẹ, anh chị em chúng tôi dâng lễ tạ ơn Chúa vì Chúa đã ban cho gia đình chúng tôi biết bao nhiêu là hồng ân ! Đại gia đình chúng tôi gồm: bố mẹ, mười hai người con kể cả dâu rể, mười hai đứa cháu nội ngoại, một cháu dâu & một cháu rể và hai đứa cháu cố, được quây quần bên nhau đây là một hạnh phúc lớn lao không thể tả xiết! Thật là trùng hợp làm sao, bài đọc trong thánh lễ chiều nay được mở đầu bằng câu:
“Ai là kẻ thắng được thế gian,
nếu không phải là người tin rằng
Đức Giê-su là Con Thiên Chúa ? »
Tôi tự nhủ « Câu Thánh kinh này sao mà ứng nghiệm với bố mẹ mình đến thế ! Bố mẹ mình đã hết lòng tin tưởng vào Chúa Giê-su, tin tưởng vào con Thiên Chúa ! »

Tôi là đứa con được gần gũi với bố mẹ nhiều nhất, tôi khẳng định rằng : Cho dù bao nhiêu gian truân khốn khó trong cuộc đời, bố mẹ tôi luôn đặt hết niềm tin tưởng và lòng tín thác của họ vào Thiên Chúa, và chính nhờ vậy mà bố mẹ tôi có thể vượt qua được biết bao gian nan khốn khó. Những lúc không còn một hạt gạo trong nhà, những năm tháng nuôi hết đứa con này đến đứa con khác trong bệnh viện... mẹ tôi đã nương tựa vào đâu ? Những lúc phải đối diện với những câu hỏi của người đời « Sao nhà ông lại có lắm con bệnh hoạn, mù lòa thế ? », bố tôi đã nương tựa vào đâu ?
Ngày đứa em út tôi bị sốt bại liệt, bác sĩ ở bệnh viện Chợ Quán đã bó tay. Mẹ tôi ra đứng khóc lóc thảm thiết ở trước tượng Đức Mẹ đặt trong khuôn viên của bệnh viện. Bà một mực cậy trông phó thác cho Mẹ Maria. Sáng hôm sau, em trai tôi đã đứng dậy, đi lại bình thường. Bác sĩ điều trị của nó cho rằng, đó là một phép lạ. Vì theo chẩn đoán của bà ấy, đứa em tôi sẽ phải dùng nạng suốt đời, chí ít nó cũng sẽ đi cà khoèo. Mẹ tôi tin rằng chính Đức Mẹ đã thương cứu giúp con trai của bà.
Trong những ngày đầu, khi tôi bước vào làm quen với cuộc sống mù lòa, bố tôi đã kiên nhẫn ngồi đọc cho con gái ông nghe, những cuốn sách nói về tâm linh do chính ông chọn lựa. Những cuốn sách đó đã giúp ích rất nhiều cho tôi về mặt tâm linh, giúp tôi hiểu ra thánh ý Chúa trong cuộc đời mình. Năm nay tuy đã 80 tuổi, ông lại tiếp tục ngồi đọc sách thánh cho đứa con trai lớn, người con thứ hai trong gia đình cũng vừa bị mù. Ông tâm sự với tôi : « Bố không hiểu rõ lắm ý Chúa muốn ở mình điều gì, nhưng bố tin rằng Chúa luôn làm cho mình những điều gì Chúa cho là tốt nhất ! »

55 năm qua, là cả một chặng đường dài, với bao nhiêu là biến cố ! Có những lúc người đời thường gọi là « họa vô đơn chí », bố mẹ tôi vẫn một mực trông cậy vào Chúa. Hai ông bà càng gặp khốn khó, lại càng phó thác nhiều hơn. Tôi chưa hề bao giờ thấy ông bà thoái lòng tin tưởng, cho dẫu gặp nhiều chông gai trắc trở !
Hai ông bà giờ đây đã vào tuổi bát tuần, Chúa ban cho cuộc sống không phải chạy lo cơm áo gạo tiền nữa. Cứ mỗi 3 giờ chiều, tiếng đọc kinh đều đều của bố mẹ tôi lại cất lên. Ông bà đọc hết chuỗi kinh « Lòng thương xót Chúa », đến chuỗi kinh Mân Côi rồi lại đến kinh phụng vụ, cầu nguyện cho con cái, cháu chắt. Tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho bố mẹ tôi, sự bình an thanh thản của hai ông bà tỏa ra trong khắp gian nhà. Tôi cảm thấy đúng là bố mẹ tôi đã là những người thắng được thế gian, vì họ đã hết lòng đặt niềm tin vào Thiên Chúa.

Lạy Chúa ! Xin Chúa ban cho gia đình con những ơn thiêng mà bố mẹ con hằng mong mỏi. Xin cho bố mẹ con được nhiều niềm an ủi từ con cháu, để đền bù lại những năm tháng vất vả gian truân của họ. Xin cho anh chị em chúng con biết noi gương bố mẹ mà tiến bước trên đường đời.
Lạy Chúa ! Chúa đã là điểm tựa cho bố mẹ con trong suốt 55 năm qua, xin Chúa luôn là điểm tựa của mỗi người trong gia đình chúng con, Chúa nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét