"Ta đã cho các ngươi thấy nhiều việc tốt lành bởi Cha Ta. Vậy vì việc nào mà các ngươi muốn ném đá Ta?"
(Ga: 10, 32)
Chẳng phải rằng: Tôi đã ném đá Người ư?
Tôi hành xử như một kẻ vong ân bội nghĩa
Những ngày xưa tôi vơ vét về mình
Mồm tru tréo mắng kẻ ngốc người ngu
Cứ đu mình trên cành cao ngất ngưởng
Tưởng mọi thứ là do mình khéo liệu
Quên hẳn rồi! Tất cả đều xuất phát bởi Cha!...
Chẳng phải rằng: Tôi đã ném đá Người ư?
Khi ánh mắt khư khư hình viên đạn
Tôi đành đoạn nhìn người thân bạn hữu
Trong cái nhìn cừu hận tận thâm căn
Trong nói năng như búa bổ căm hờn
Trong thơn thớt môi cười gieo ác ý...
Còn nghĩ gì tới lòng Cha khoan dung!...
Chẳng phải rằng: Tôi đã ném đá Người ư?
Khi tâm tư toan tính chuyện hại người
Lời lẽ tôi mơ hồ đầy dụng ý
Ngôn từ tôi sắc lẻm tựa đao thương
Từng ánh mắt môi cười là cạm bẫy
Tôi đẩy người ra trước thềm công luận...
Đâu còn nhớ tới lòng Cha đã tận tụy yêu mình!...
Chẳng phải rằng: Con đã ném đá Người ư?
Xin tha thứ, Người ơi, xin tha thứ!
Chỉ vì con sống ích kỷ cho mình
Không hề nghĩ đến tình Cha lân tuất
Con đã để Người phải chất ngất khổ đau
Những viên đá sau phút này tĩnh lặng
Đá sẽ nặng ân tình, đá vô cùng biết ơn Cha!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét