Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

VĨNH BIỆT MỘT NGƯỜI-DẤU ẤN MÙA GIÁNG SINH NĂM 2024

 

  Trong không khí se lạnh của SàiGòn, ngày lễ Chúa giáng sinh mấy chị em tôi có dịp cùng nhau quây quần bên bàn ăn sáng, uống café... Em gái tôi lướt Facebook, chợt thảng thốt kêu lên:  “Trời, cha Hiệu mất rồi!”

Thông tin này làm chúng tôi sửng sốt, nhưng trong niềm tin Thiên Chúa tôi nghĩ rằng: cha Hiệu đã được trở về nhà Cha trên trời, và đang vui sướng gặp gỡ Chúa Cha. Tôi có nhiều kỷ niệm với cha Hiệu, một trong những kỷ niệm đó cũng thật là lãng mạn.. . Tôi nhớ khoảng năm 2007 cha Hiệu ghé thăm gia đình tôi, cha biết tôi có năng khiếu về văn thơ  nên đã khuyến khích:  “Thủy có bài viết nào cứ gởi cho tớ, tớ sẽ đăng trên trang web của dòng Đa-minh Ba Chuông...” Chính nhờ sự khuyến khích của các linh mục như cha Hiệu mà tôi đã đi sâu vào dòng thơ đạo của Công giáo.

Khoảng năm 2009, cha Hiệu làm lễ hôn phối cho một đứa cháu gọi tôi bằng dì tại nhà thờ Ba Chuông, trong bài giảng của cha hôm đó có một câu nói đã gợi cho tôi một ý thơ, cha nói về tình yêu và ví Chúa Giê-su như là một GÃ SI TÌNH... bài thơ GÃ SI TÌNH của tôi có xuất sứ là như vậy!

Tâm trí đưa tôi trở về thực tại, tôi nâng ly cafe nhấp một ngụm rồi nói với các em: ”Cha Hiệu này ra đi có chọn ngày? Một ngày tuyệt đẹp, ngày Chúa giáng sinh nơi dương thế!”

See you in heaven!     

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2024

NIỀM VUI LỚN CỦA TÊ-RÊ-SA NHỎ

Tôi vừa nhận được một tin rất vui từ người bạn khiếm thị của mình. Câu chuyện vui này khiến tôi nhớ đến câu chuyện trong đoạn tin mừng ngày hôm nay:

’Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho em. Nhưng bà mẹ lên tiếng nói : “Không được ! Phải đặt tên cháu là Gio-an.” Họ bảo bà : “Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả.” Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết : “Tên cháu là Gio-an.” Ai nấy đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa.’ (Lc: 1, 59-64)*.

    Số là, hơn một tháng nay, chúng tôi trong những buổi đọc kinh tối thường chia sẻ với nhau về câu chuyện gia đình của chị Lâm, anh Lúc: chị Lâm là một người đạo Công giáo, kết hôn cùng anh Lúc chỉ có phép chuẩn, vì anh Lúc là người ngoại đạo. Cách đây hơn một tháng, anh ấy bị xuất huyết não, nằm liệt Và không nói được nữa. Mới tối hôm qua thôi, tôi nghe người bạn thông tin cho biết là: bây giờ bác sĩ chê rồi, cho về nhà thôi. Con trai của anh chị Lúc-Lâm là một linh mục, đã mấy lần thuyết phục: ba có muốn nhận bí tích thanh tẩy thì con có sẵn điều kiện, chính con sẽ ban bí tích rửa tội để cha con mình cùng đi chung một con đường... con gái cũng đã nhiều lần thuyết phục ba mình... Lần nào câu trả lời từ người cha cũng là: “Không!”(lắc  đầu).... cứ nhất định không là không.

  Tối hôm qua, khi nghe tin anh Lúc sẽ phải về nhà nằm “chờ”... tôi vẫn nói với các bạn trong nhóm Têrêsa Nhỏ: Đến giờ chót mình vẫn cứ cầu nguyện cho anh Lúc. Buổi kinh tối qua, sau khi nghe đọc Kinh thánh, tôi nói với Chúa:

“Xin Chúa thương xót anh Lúc cách đặc biệt, giục giã anh mở lòng ra đón Chúa! Nhất là xin  thương gia đình anh có một người con là linh mục; Linh mục mà có người bố ngoại đạo thì chắc là buồn ghê lắm! Xin Chúa nhận lời chúng con, Chúa ơi!”

Ngày hôm nay, khi chúng tôi tụ họp lại để đọc kinh tối trên messenger, thì ngay lập tức người bạn của tôi đã báo tin rằng: Anh Lúc đã chịu rửa tội rồi!  Chị ấy kể câu chuyện đại khái thế này:

Tuy anh Lúc không nói được nữa, nhưng mà ông linh mục, cha H hỏi: “Bây giờ nếu ba bằng lòng rửa tội theo đạo làm con cái của Chúa, cùng đạo với con thì ba nắm tay con 2 lần, ba  chịu không?”

Anh Lúc đã nắm tay người linh mục(con trai của mình) 2 lần; và bây giờ anh Lúc đã trở thành một người con của Chúa với tên thánh là Phêrô. Tôi nghe câu chuyện này xong, mừng quá không đọc kinh nổi luôn. Bởi vậy, tôi muốn chia sẻ cùng với tất cả mọi người niềm vui này, nhất là với các anh, chị em trong nhóm Têrêsa nhỏ, để các anh chị em vững tin hơn và sốt sắng hơn trong những giờ cầu nguyện của mình! 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2024

ĐỂ CHÚA ĐẾN...

            
 

Đây đã là lần thứ 9, tôi đến thăm viếng và tặng quà Giáng sinh cho anh chị em khuyết tật khu vực xã Bình Chánh, nơi giáp ranh với tỉnh Long An, trong số những người tôi gặp gỡ hôm nay cũng có 3 vị thuộc về Long An. Tôi đến với họ, mong chia sẻ niềm vui Chúa giáng sinh với họ... Từ nội thành không khí nhộn nhịp khắp nơi chuẩn bị cho lễ hội Noel, về vùng địa phương này thiếu hẳn bóng dáng của cây thông Noel...

Tôi  khoan khoái hít thở chút không khí còn phảng phất nét đồng quê chốn này, bỗng lòng chùng xuống vì cảnh còn người mất... So với mùa Giáng sinh 2016, có mấy anh chị đã trở bệnh nặng phải nằm liệt giường, một số cô chú đã hóa ra người thiên cổ... Tiếng nhạc Noel phát ra từ điện thoại của người bạn độc nhãn đã kéo tôi trở về thực tại, chúng tôi hỏi thăm tình hình của nhau và cho nhau những lời động viên an ủi... Những mảnh đời cô quả neo đơn chợt xích lại gần nhau, ghép thành bức tranh tươi vui và sáng lên bởi âm thanh của tiếng cười giòn giã, giòn giã vì ai nấy được thoải mái bộc lộ tâm tình. Thời gian thật ngắn ngủi, chúng tôi phải chia tay nhau nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui và hy vọng vào mùa Giáng sinh năm sau chúng tôi sẽ gặp lại nhau!

  Tôi đến với họ, những người ngoại đạo nhưng tôi tin rằng họ đã biết Chúa của tôi qua lời chào tạm biệt: “Cầu chúc cho anh chị em được Chúa  Hài đồng Giê-su là Đấng Emmanuel ở cùng anh chị em luôn mãi. Amen!”