Thế là đã trải qua ngày thứ hai,
tôi và em gái “training” cho mẹ chích insulin. Em gái tôi vì là F1 nên đứng từ
xa để giám sát các bước, tôi thì chuẩn bị chai thuốc insulin, bông gòn và
alcool, mẹ tôi chích vẫn còn ngượng tay lắm, nhưng hôm nay đã khá hơn hôm qua.
Nhớ sáng hôm qua, khi tôi hỏi mẹ: “Bây giờ Tuyền cũng phải cách ly 14 ngày, mẹ
chích insulin cho con nhé! Mẹ vẫn còn nói: Mẹ sợ lắm!”... Có lẽ vì vậy mà bà
nhát tay không dám đâm kim sâu, khiến vết chích trên da bụng tôi phồng lên như
hạt đậu, mãi hồi lâu sau mới xẹp.
Sáng nay, khi hoàn thành mũi
tiêm, tôi động viên mẹ:
Mẹ làm y tá được rồi đấy!
Mẹ tôi cười ha hả, bà nhớ ngay đến
biểu ca ca của bà:
Mẹ sẽ sang An Lạc chích cho chú Liêm!
Hai chị em tôi mắc cười quá, mới
hôm qua mẹ còn nói sợ... tôi chọc mẹ cho vui:
Mẹ phải đòi Vũ trả lương gấp đôi cô y tá của chú Liêm mới đủ tiền xe
grab qua An Lạc!
Tuyền bảo:
Có môn mẹ chống gậy đi bộ qua đó mới đủ sở hụi!
Tôi chia sẻ với mọi người chuyện
này như một nốt nhạc vui, mong xua tan bầu không khí căng thẳng giữa mùa dịch.
Trong lòng tôi rộn lên lời cảm tạ tri ân Thiên Chúa, vì mọi nút thắt đều có
cách mở. Ngay từ những ngày đầu bùng phát dịch bệnh, tôi đã lên phương án cho
riêng mình: “Nếu, một ngày, khi những người thân của tôi bị cách ly thì ai sẽ
chích insulin cho tôi? Phương án B, tình hình xấu nhất là tôi phải tự chích cho
mình thôi, khâu khó khăn nhất là lấy thuốc sao cho an toàn, đây là vấn đề sinh
tử vì insulin là độc dược bảng B, tôi sẽ phó thác may rủi trong tay Chúa nếu
như có phải mò mẫm một mình đánh cuộc với con số 22 hoặc 24 UI...”
Tôi vẫn tin Chúa luôn quan phòng cho tôi những gì tốt đẹp nhất, nên tôi chẳng lo lắng nữa. Hôm nay tôi mới sử dụng đến phương án A, tôi vẫn còn phương án thứ hai cơ mà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét