Như thói quen mọi hôm, tôi đang tập
thể dục buổi sáng cho bớt đau nhức trong người để rồi có thể xem lễ online hoặc
là đọc Kinh Thánh... thì có một người khách không mời mà đến, khiến tôi buộc phải
bỏ dở công việc... tôi đang cảm thấy phiền vì mình chưa làm xong bổn phận trong
lòng có chút không vui! Tôi xuống nhà tiếp người khách ấy dai dẳng đến nỗi toàn
thân đau mỏi và nôn nao buồn ói, nhưng vẫn cứ phải cố. Thế rồi, tôi cũng được
ra khỏi chuyện phiền phức ấy, trở lên phòng mình và mở computer ra đọc Kinh
thánh, khi đọc đến đoạn dưới đây của Lời Chúa hôm nay:
"Các ông có thể bắt các bạn
hữu đến dự tiệc cưới, ăn chay, đang khi tân lang còn ở với họ chăng? Nhưng sẽ đến
những ngày mà tân lang phải đem đi khỏi họ, bấy giờ họ sẽ ăn chay trong những
ngày ấy".
Tôi hiểu ra rằng, Chúa dạy tôi sống
yêu thương là biết sống chia sẻ mọi buồn vui với người chung quanh, chứ cứ ôm
khư khư thói quen đạo đức hằng ngày chẳng quan tâm gì đến người khác, mà đã gọi
là theo Chúa! Ăn chay mà chẳng nghĩ gì đến những phiền phức mình có thể đã gây
ra cho người khác, thì ăn chay cũng đâu có nghĩa? Đọc Kinh Thánh mà chẳng thèm
quan tâm đến nỗi buồn sầu và cô đơn của một người mong tìm đến với mình, thì đọc
để làm gì cơ chứ? Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy lòng thanh thản, vì mình đã trải
qua mấy tiếng đồng hồ để ở bên một người đang cô lẻ, thì Chúa-vị tân lang của
tôi hẳn là sẽ rất vui!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét