Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

CHỈ MẤT MỘT CÁI RĂNG!


Rất đỗi bình thường, tôi đi ra hành lang và tiến về phía cầu thang để suống nhà ăn sáng, không hề có gì báo trước, khi tay tôi vừa chạm vào tay vịn cầu thang thì tôi cảm thấy choáng váng như có một luồng điện lóe lên trong óc. Toàn thân tôi rung lắc dữ dội, hai tay tôi bám chặt vào lan can cầu thang, hai chân run lẩy bẩy cố trụ cho thân mình khỏi đổ, nhưng rồi có lẽ tay chân tôi quá yếu nên tôi sụp xuống, cằm tôi đập mạnh vào thanh chắn cầu thang. Toàn thân tôi vẫn tiếp tục rung lắc mạnh đến nỗi cái cằm nẩy lên đập xuống thanh chắn mấy lần mới dừng lại; sau đó, chân tôi trượt ra khỏi sàn và bị thanh chắn ở dưới cảm lại, cũng vì vậy mà thân mình tôi ngã ngửa, đầu và mấy đốt sống cổ đập mạnh vào bức tường phía sau một cú đau điếng, lúc đó sự rung lắc mới dừng lại. May quá, em gái tôi vẫn chưa đi làm, chạy vội lên để giúp tôi đứng dậy, nếu không thì chẳng có ai, mẹ tôi có leo lên được 2 tầng lầu thì bà cũng chẳng thể giúp gì được cho tôi vì đã già yếu. Thế nhưng, khi cô em choàng 2 tay ôm lấy thân mình tôi để đợ tôi dậy, thì tôi cảm giác như chân mình sắp gẫy. Tôi bảo với em gái: “Không được, không được, coi chừng gẫy chân!” Lúc đó, em tôi nhìn lại mới thấy cẳng chân của tôi bị chẹt cứng dưới thanh chắn cầu thang và tôi biết cô em gái đang rất sốt ruột vì đã trễ giờ đến công sở; nhưng rồi nó cũng cẩn thận lựa chiều gỡ được chân tôi ra khỏi thanh chắn và dìu tôi về giường, sau đó đem sữa lên cho tôi uống và khi đã chắc chắn là những chỗ va đập của tôi không có gì nghiêm trọng ngoại trừ bị gẫy một cái răng, em gái tôi mới rời khỏi nhà. Tuy đầu óc và toàn thân vẫn còn ê ẩm, nhưng tôi đã hoàn hồn trở lại và thấy mình thật may mắn. Tôi nghĩ, nếu như lúc nãy tay tôi chưa chạm vào tay vịn cầu thang mà cơn choáng đã xảy ra thì không hiểu tôi đã rơi lăn lóc xuống bao nhiêu bậc cầu thang? Cần nói thêm, nếu như chuyện xảy ra với một người mắt sáng thì sẽ khác, vì phản xạ tự nhiên sẽ giúp người ấy tìm thấy điểm tựa ngay lập tức, và tình thế sẽ bớt nguy hiểm hơn so với một người mù như tôi.
Chiều đến, để đáp lại sự quan tâm lo lắng của nhiều người, tôi đã tới bệnh viện để kiểm tra lại cột sống. Sau khi xem kết quả X quang, bác sĩ nói: “Kết quả chụp X quang cho thấy cột sống của chị bị thoái hóa nặng, nhưng không bị gẫy, tôi sẽ cho chị uống thuốc để bớt đau!” Tôi hỏi: “Bác sĩ có thuốc gì giúp cho tình trạng những cơn choáng này sẽ không xảy ra?” Bác sĩ nói, người bị tiểu đường trên 20 năm thường bị tổn thương những mạch máu trong não và gây ra những cơn choáng đó, và chúng ta chẳng thể làm gì hơn, nhất là tôi đã bị bệnh tiểu đường gần bốn mươi năm!”
Tôi nghĩ, Chúa đã thương tôi và luôn quan phòng cho tôi mọi chuyện tốt đẹp, chẳng thế mà sau biết bao lần té ngã nghiêm trọng, cột sống và cơ thể tôi bị bầm dập chỗ này chỗ nọ, nhưng đã không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Lần này cũng vậy, giả như lúc đó tay tôi chưa chạm vào lan can cầu thang mà cơn choáng đã xảy ra, thì không hiểu tôi sẽ rơi xuống bao nhiêu bậc cầu thang, và liệu tôi có thể ngồi đây để viết lại chuyện đời mình?

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2019

MỘT NGÀY NGAO DU TRÊN ĐỒNG CỎ


Một ngày với nhiều sự kiện khiến tôi mệt rã rời, nhưng nhiều niềm vui và cảm xúc. Trời đã dần vào đêm, tôi mới có được khoảng không gian yên tĩnh để hồi tưởng lại tất cả Buổi sáng mở mắt ra, uống vội một ly café với bạn, ăn một chút điểm tâm xong thì tất tả chạy lên lầu nhờ em gái trang điểm cho gương mặt đã tàn phai nhan sắc vì uống quá nhiều thuốc, rồi lẽo đẽo theo người bạn độc nhãn đến nhà nguyện Carmelite để tham dự Thánh lễ Chúa nhật, cũng là lễ cưới của một người bạn khuyết tật. Tiệc cưới đơn sơ nhưng rất vui, vui vì tôi được gặp lại nhiều bạn khuyết tật mà lâu lắm rồi tôi đã không gặp. Người này bắt tay, bên kia gọi, phía sau kéo, đằng trước chào hỏi khiến tôi cảm động vì biết mình được yêu thương... Bàn tiệc nơi tôi ngồi, có mấy thầy Dòng Hiến Sĩ Đức Mẹ Vô Nhiễm, các thầy theo cha Chí đến đây để chia sẻ niềm vui của cô dâu chú rể Hai-Linh và cũng là để phục vụ người khuyết tật. Chuyện trò đơn sơ của các thầy, khiến tôi chợt nhớ đến một người bạn ở Canada, anh sắp sửa sang định cư ở Mỹ và sẽ lãnh nhận chức Phó tế vĩnh viễn tại nhà dòng bên đó... Những ca từ của bài hát và những lời giảng của cha Chí hồi nãy chợt trở về trong suy nghĩ của tôi: ngày hôm nay lễ Chúa Chiên Lành, Cha kêu gọi chúng tôi cầu nguyện cho ơn thiên triệu và cho các mục tử... bỗng dưng làm tôi nhớ lại lời lẽ tha thiết trong một email: Thủy cầu nguyện cho anh nhé, anh rất cần những lời cầu nguyện để được bền đỗ đến cùng, các tu sĩ như anh rất cần đến những lời cầu nguyện của giáo dân!...
Khi khách dự tiệc cưới đã về gần hết, tôi tìm gặp cô dâu, nói với em ấy những lời chúc mừng và chạm vào áo của em, tôi cảm thấy thương em với ý nghĩ xót xa rằng: Nếu như em đứng được trên đôi chân thì em sẽ mặc một áo cưới như bao nhiêu người con gái khác... Dù sao tôi cũng vui lây với em, vì em đã có được một người đàn ông để yêu để thương trong cuộc đời...

Tôi về nhà thay một chiếc sơ mi trắng rồi vội vã lên xe đi thăm viếng đám tang, mẹ một thành viên trong Huynh đoàn Kitô Vua vừa qua đời. Tôi thật bất ngờ khi được các thành viên trong tang quyến đón tiếp hết sức chu đáo, nhẹ nhàng dắt tôi vào thắp nhang cho người quá cố... Trong khi chờ đợi bạn tôi đóng nẹp sắt cho đôi chân và mặc lại tang phục, tôi hỏi thăm các chị của Bích Lan về cuộc sống của bạn ấy, thì mới biết là Bích Lam trước đây sống rất khép kín, từ ngày đi đây đó sinh hoạt với người khuyết tật đã thấy bớt mặc cảm. Tôi hỏi về cuộc sống hàng ngày của Bích Lan thì chị chia sẻ: “Hồi nhỏ, em có được đi học, nhưng đến trường bị bạn bè trêu chọc gọi là ‘con què’, em mặc cảm không dám đi học nữa, nên em không có trình độ...” Tôi an ủi chị: “Nhưng em nghe nói chị thêu rất giỏi mà, mình không được học trường học thì mình vẫn có thể học trường đời!” Ngoài mặt nói vậy mà trong lòng tôi cảm thấy thật xót xa! Dù sao, tôi vẫn rất vui, vì đến với gia đình chị, tôi nhận ra chị rất được tôn trọng và yêu thương...
4 giờ chiều về đến nhà, inbox của tôi ngập thư từ đợi tôi trả lời; và lại thêm một niềm vui. Một người anh con bác của tôi gởi email kết bạn với tôi trên facebook, tôi vui vì đã nhiều năm chẳng có liên lạc gì của anh, nay cảm thấy như đã được gặp lại... tôi nhớ đến những ngày xưa tôi hay nhõng nhẽo bắt anh đi hái quả rừng cho tôi chơi... lừa để chọc phá anh nhiều cú hiểm độc mà anh chẳng hề la mắng, tôi cảm thấy mình được yêu thương...
Buổi tối, gian phòng khách của gia đình tôi tràn ngập tiếng cười tiếng nói, các chị em của tôi đem con cái, cháu nội cháu ngoại về thăm mẹ tôi. Mẹ tôi không có ngày sinh nhật chính xác, giấy tờ của bà đã bị cháy từ thời tiêu thổ kháng chiến, nên chúng tôi chọn Mothers’ Day hằng năm tổ chức sinh nhật cho bà. Mỗi lần ăn món gì bố tôi thích, bà lại nhắc đến bố tôi, cho dẫu ông đã khuất núi... tự nhiên tôi ước gì tình cảm vợ chồng của các anh chị em của tôi sẽ giống như tình cảm của bà: chung thủy và bất diệt!
Tôi cũng rất vui vì một chuyện chẳng lớn lao gì, khi tôi hỏi chuyện Tom, một đứa cháu kêu tôi bằng bà: “Con có ăn theo chế độ giảm cân như bác sĩ đã dặn không?” Tom ngập ngừng rất lâu, mẹ nó đứng bên cạnh giục giã nó trả lời mà nó vẫn không dám nói, tôi bảo Tom: “Con cứ nói mạnh dạn lên, bà thích con nói thật!” Tom gượng gạo cười: “Con không nghe lời bác sĩ!”
Tôi xoa đầu Tom khen nó can đảm, rồi bảo: “Lỡ rồi, cho qua heng! Ăn tiệc mừng sinh nhật bà cố xong, ngày mai bắt đầu ăn giảm cân và tập bơi lội nhiều heng!” Tôi cảm thấy tom nhẹ nhõm vì nó đã không phải nói dối...
  Một ngày trôi qua để lại trong tôi những điều mới mẻ. Tôi đã ngao du cả ngày đến nỗi bỏ lỡ 2 buổi đọc kinh với nhóm Têrêsa Nhỏ trên đường dây điện thoại. Tôi thấy mình có chút hư hỏng, chợt một ánh sáng vụt lên trong tôi khiến tôi cười khúc khích một mình: Hôm nay tôi đã bỏ lỡ 2 buổi đọc kinh vì mải ngao du đây đó, phải chăng cuộc ngao du này chính Chúa Chiên Lành đã dắt tôi đi?
Tôi thì thầm với Chúa”Ai bảo Chúa đã dắt con đi lang thang cả ngày như thế!”