“Cũng như Môsê treo con rắn nơi hoang địa thế nào, thì Con Người cũng phải bị treo lên như vậy, để những ai tin vào Người, thì không bị tiêu diệt muôn đời"
(Ga: 3, 14-15)
Sáng nay tôi thức dậy, đầu nhức buốt, vì đêm qua thức khuya theo dòng tâm sự của cô bạn gái, tôi không thể rời điện thoại suốt ba tiếng đồng hồ, người bạn bên kia đầu dây có quá nhiều uất ức đã bị đè nén trong nhiều năm tháng nay cần phải được trút ra.
Những tiếng nấc nghẹn ngào đến tận bấy giờ mới vỡ òa ra theo dòng tâm sự của người con gái khuyết tật teo hai chân, phải sau một hồi lâu cô mới có thể tiếp tục câu chuyện, cô nói với tôi: “Không hiểu sao lúc ấy em không có một giọt nước mắt nào, trước mặt con em út và mợ em, bây giờ nói ra mọi chuyện với chị rồi, em mới khóc được!”
Những gì cô nói ra thật là quá sức tưởng tượng, và đỉnh điểm là khi đứa em gái của cô nói với cô: “Mày có tin là tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà này không? Đồ cái con què giả dối! Mày đọc kinh cho nhiều vào mà làm gì... Đồ cái con què nhiều chuyện, mày đi tâu hót với người ta chuyện của tao để người ta chửi tao...”
Những lời lẽ xối xả ấy trút xuống đầu cô một cách vô lối, vì cô chẳng tâu hót gì với ai, chẳng qua là con em gái của cô nói chuyện với đàn ông giờ này qua giờ khác, khi những bà chị gọi điện thoại cho nó có việc cần, nó không trả lời điện thoại nên mấy chị ấy la nó thì nó lại quay ra mắng cô. Mợ cô(cô gọi mẹ là mợ) không biết bảo con gái út thôi đi lại còn sấn sổ vào cô:
--Mày còn để cho con út nó nói nữa, thì tao đánh mày!
Tôi nghe mà chết lặng trong lòng, đau xót thương cho người bạn khuyết tật của mình. Có lẽ trên đời này chẳng có người mẹ nào lại nhẫn tâm đến thế! Bên kia đường dây điện thoại, người bạn của tôi đã bình tĩnh trở lại, cô bày tỏ rằng: cô không thể nào hiểu nổi tại sao mẹ cô và em gái cô cứ kiếm chuyện với cô như vậy, mặc dù cô đã hết sức nhẫn nhịn. Tôi trả lời cô:
-Tất cả chuỗi sự việc em kể cho chị nghe, để lộ ra một sự thật rất nghịch lý, nó cho phép chị kết luận như thế này: Mẹ em và em gái của em luôn kiếm chuyện với em vì họ không thể chấp nhận sự thật. Mẹ em đã sai lầm khi nghĩ rằng không thể nhờ vả gì ở đứa con tàn tật, bà đã hết lòng thu quén và dung túng cho đứa con gái út, tưởng đâu về già sẽ trông nhờ ở nó; nào dè, bây giờ bà lại phải nhờ vả đứa con tàn tật mà bà đã từng đối xử tệ bạc để chiều lòng con gái út. Em gái của em không thể chịu nổi sự thật rằng: mình khỏe mạnh chân tay và xinh đẹp lại chẳng làm ra tiền nuôi sống bản thân và cũng chẳng có một người đàn ông nào yêu cô ta thực lòng. Trong khi đó, em là kẻ tật nguyền mà lại có được tay nghề khéo léo tự kiếm sống cho bản thân, bên cạnh em lại có một người bạn trai tận tình giúp đỡ những khi em cần. Em đã hết lòng tin tưởng vào Lòng Chúa Thương Xót và Chúa đã ban cho em nhiều thứ mà em gái của em không có. Hai người kia đã quá xem thường em để rồi bây giờ họ không thể chịu nổi khi thấy em được mọi người thương mến, công ăn việc làm và mọi chuyện đều thuận lợi; trong khi họ luôn phải sống trong sự hận thù và ghen tức, chính họ đang ở trong lửa hỏa ngục! Nếu em đã nhận ra Chúa thương xót em, thì em hãy thương xót họ. Em hãy cầu nguyện cho họ thoát khỏi ngọn lửa hỏa ngục đang bủa vây lấy họ. Em đang được ở thiên đàng vì đã biết tín thác vào Chúa!
Cô gái nói:
Nhưng chị ơi, em càng nhịn thì họ lại càng kiếm chuyện với em, chị ạ!
-Chị biết là điều đó vô cùng khó, nhưng em hãy nhìn lên Thánh giá Chúa, mỗi khi họ chửi bới em, em cứ thầm thĩ kêu tên Chúa Giêsu chịu đóng đinh, Chúa sẽ ban sức mạnh cho em và sẽ biến đổi tâm hồn của mẹ em và em gái của em một cách nào đó mà chúng ta không thể biết trước. Hãy cầu nguyện cho họ!
Rồi hai chúng tôi chúc nhau một giấc ngủ an bình vào lúc gần 1h00 sáng...
Lạy Chúa!Chúa đã chịu chết treo trên thập giá để cứu độ chúng con, xin hãy giải thoát chúng con khỏi sự hận thù ganh ghét. Xin Chúa ban cho người bạn của con sự bình an và lòng kiên tâm chịu đựng trong khi chờ đợi phép lạ Chúa làm biến đổi tâm hồn chai cứng của người mẹ và đứa em gái đang khổ sở vì hận thù và ghen tức kia! Amen!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét